Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 720: Không Biết Tung Tích 3

Tạm thời Lý Hồng Anh vẫn chưa dám xuống dưới đó, cô ta sợ con lợn rừng đó sẽ quay lại đánh trả, đợi một lát sau, xác định con lợn rừng đó sẽ không tới nữa, cô ta mới nhảy xuống khỏi cái cây.



Lưu Ái Quốc đã nổi cơn giận: "Lý Hồng Anh, cô là con đàn bà ích kỷ, không thấy ông đây bị thương chảy cả đống máu à? Cô chết cũng không thèm tới giúp ông đây nữa."



Lý Hồng anh lạnh lùng liếc anh ta, vết thương của người đàn ông này hơi nặng, hiện tại cô ta hoàn toàn có thể xuống núi một mình, để kệ cho tên này ở đây tự sinh tự diệt.



Dù sao thì trong thời gian ngắn cái tên này cũng không giúp gì được cho cô ta, đợi cho vết thương của anh ta lành thì chỉ sợ mình đã tìm được dây chuyền đá Kê Huyết từ lâu rồi, trở thành một phú bà có không gian và số lượng lớn vật liệu, cái tên này chết rồi thì cô ta cũng khỏi phải phiền ly hôn với anh ta.



Nhưng cô ta không thể không quan tâm, nếu tên này không chết, sau này chắc chắn anh ta sẽ không tha cho cô ta, nếu mà đi nói cho Đại đội trưởng biết, có khi cô ta còn phải bị phạt nữa.



Được rồi, làm dáng một chút đi Vậy.



"Ái Quốc, anh đừng nóng, lúc nãy vì em sợ lợn rừng quá, tưởng là nó sẽ quay lại nữa nên ở trên cây không dám xuống. Bây giờ em, em sẽ kiểm tra vết thương cho anh. ”



Cô ta ngồi xuống trước mặt Lưu Ái Quốc, nhìn bắp đùi đã bị cắn bị thương của Lưu Ái Quốc, thịt bên ngoài tét ra, cả một vùng đẫm máu.



"Ái Quốc, chân của anh vẫn còn đang chảy máu, băng bó lại trước đã. "



Cô ta gom một ít đất badan dưới đất rắc lên vết thương của Lưu Ái Quốc, sau đó cô ta xé xoẹt tay áo của Lưu Ái Quốc ra, cột lên đùi của Lưu Ái Quốc.



"Ái Quốc, ở đây nguy hiểm lắm, không biết lợn rừng có còn đến nữa hay không, anh thử xem có đứng lên được không, chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này. "



Lưu Ái Quốc thử đứng lên, nhưng quá khó.



"Em đỡ anh lên. ”" Anh ta đưa tay cho Lý Hồng Anh, dù có Lý Hồng Anh đỡ, nhưng anh ta vẫn cảm thấy rất khó de đứng dậy.



Cuối cùng run ray đứng lên, vết thương trên đùi đau đến mức khiến anh ta nhe răng trợn mắt.



"Hồng Anh, sợ là anh không tự đi được đâu, em cố gắng đỡ anh, chúng ta về nhà. "



Lý Hồng Anh thằm bực mình vì vướng víu, thân hình của Lưu Ái Quốc lớn, đặt một cánh tay lên vai cô ta làm cô ta thấy rất nặng. Thế này chẳng khác nào cô ta nửa khiêng Lưu Ái Quốc rồi.



Đừng nói là một người đàn ông trẻ như Lưu Ái Quốc, cho dù chỉ bế một đứa bé tròn một tuổi đi lên sườn núi thôi cũng là một chuyện hết sức khó khăn rồi.



Đi được một đoạn, Lý Hồng Anh mệt thở hồng hộc, lúc lên dốc hơi sơ y nên trượt chân, cơ thể cũng ngã lên dốc đứng.



Còn Lưu Ái Quốc được cô ta nửa khiêng thì còn thê thảm hơn cô ta nhiều, vì rời khỏi tắm lưng đỡ làm điểm tựa của cô ta, cả người anh ta ngã xuống dốc núi hơn mười mét, còn may là được một tảng đá lớn chặn người lại, nếu không thì sẽ còn lăn xuống nữa. Lý Hồng Anh quay đầu nhìn lướt qua, bực mình vì sao mình lại lôi Lưu Ái quốc tới đây cơ chứ, đúng là quá phiền.



Cô ta nghĩ tới nghĩ lui, nói: "Ái Quốc, em thật sự không cõng anh nỗi, hay là thế này đi, anh ở đây đợi, em về thôn gọi người đến giúp cùng nhau đưa anh xuống núi. Chứ cứ có hai người chúng ta thì chắc đến mai cũng không ra khỏi đây được. "



Lưu Ái Quốc thấy Lý Hồng Anh nói đúng, nhưng sợ Lý Hồng Anh đi rồi sẽ có thú hoang tới làm mình bị thương nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận