Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 536: Cơ Hội Đã Đến 1

Lúc này Triệu Quân không biết nên diễn tả tâm trạng của mình như thế nào.



Anh giơ tay lên chào Tần Trân Trân theo kiểu chào tiêu chuẩn của quân đội: "Đồng chí Tần Trân Trân, cảm ơn lời khen của đồng chí, đồng chí có thể yên tâm, nhất định tôi sẽ không phụ sự kỷ vọng của các đồng, tiếp tục quyết chí tự cường, khắc khổ rèn luyện, phấn đấu cống hiến lớn hơn cho tổ quốc và nhân dân."



Tần Trân Trân mỉm cười: "Anh không cần phải trịnh trọng với tôi như vậy, làm cho tối giống như lãnh đạo quân đội của các anh." Triệu Quân: Sớm muộn gì cũng sẽ biến em trở thành lãnh đạo trong nhà mình.



Cô ấy ở trên, anh ấy ở dưới.



Nghĩ đến đây, anh ấy đột nhiên nhận thấy bản thân mình xấu xa, mỉm cười với Tần Trân Trân: "Đồng chí Tần Trân Trân, tôi nói xong rồi. Xin hỏi, cô có chỉ thị gì cho tôi, à, cô có muốn nói với tôi không?"



"Tôi, tôi muốn anh và anh họ tôi mỗi lần đi làm nhiệm vụ đều có thể bình an."



"Đã nhận mệnh lệnh!"



"Được rồi, anh họ và chị dâu vẫn còn đang đợi chúng ta ở đằng kia, chúng ta mau qua đó thôi. "



"Được." Tiết Ngạn Thần và Lạc Tĩnh Nghiên thấy cả hai bọn họ đều tươi cười trở về, có lẽ chuyện tốt đã thành.



Sau đó, Tân Trân Trân về nhà, ba người Tiết Ngạn Thần, Lạc Tĩnh Nghiên và Triệu Quân trở về đại đội.



Một ngày trước khi chia tay, Lạc Tĩnh Nghiên đặc biệt chuẩn bị cho Tiết Ngạn Thần hai lọ nước sốt nắm, làm năm cân bánh quế hoa gạo và mấy cân thịt lợn khô, chuẩn bị cho anh mang đến quân đội.



Tiết Ngạn Thần đến khu nhà ở của thanh niên trí thức đưa cho cô một ngàn tệ: “Tĩnh Nghiên, đây là tiền trợ cấp và khen thưởng nhiệm vụ mà mấy năm nay anh tích góp được. Sau này anh không ở bên cạnh em, em muốn mua gì thì lầy mua đi."



"Ngạn Thần, em có tiền."



Tiết Ngạn Thần nhét tiền vào tay cô, vuốt ve tóc cô.



"Bây giờ em là người đã có đối tượng, hãy để đối tượng nuôi em." "Vậy anh còn tiền tiêu không?"



"Em không cần lo cho anh, anh vẫn có."



"Vậy được rồi."



Lạc Tĩnh Nghiên nhận lấy, sau đó đưa cho anh những thứ mình đã chuẩn bị.



Tiết Ngạn Thần nhận lấy đồ rồi lại đặt xuống, sau đó ôm cô vào lòng. "Tinh Nghiên, thứ thật sự anh muốn mang đi nhất chính là em." Anh cúi đầu xuống hôn lên trán cô, sau đó là chóp mũi, đôi má và cuối cùng là đôi môi đỏ của cô, bịt kín hơi thở của cô.



Sau một nụ hôn, Tiết Ngạn Thần nói: "Tĩnh Nghiên, hay là lần này anh về sẽ lập tức báo cáo với lãnh đạo quân khu để xin kết hôn."



Lạc Tĩnh Nghiên cũng muốn biết kết quả càng sớm càng tốt, nhưng hiện tại cô vẫn định kết hôn. Hơn nữa cô sợ nếu lần này không thành công, với tính cách của Tiết Ngạn Thần thì sợ anh sẽ trực tiếp xuất ngũ.



Cô vẫn muốn chừa lại đường sống: " Trước mắt anh đừng gấp gáp như vậy, em sợ bây giờ bọn họ sẽ không đồng ý. Hơn nữa bây giờ kết hôn vẫn còn hơi sớm, đợi thêm một thời gian nữa, cơ hội thành công sẽ lớn hơn.”



Từ trước đến nay Tiết Ngạn Thần luôn tôn trọng suy nghĩ của cô: "Vậy được rồi, đành đợi thêm một thời gian nữa, nhưng không thể quá lâu."



"UP



Anh nhớ tới lúc trước ở bệnh viện đã đồng ý với cô một chuyện, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, đặt nó lên bụng mình rồi hỏi cô: "Em có muốn nhìn bên trong không?"



"Cơ bụng!”



Lạc Tĩnh Nghiên vô thức nhìn qua.



Um ừm, cô đã muốn cần thận thưởng thức nó từ lâu rồi.



"Lúc trước anh đã nói muốn làm cho em không bao giờ cảm thấy chán vóc dáng của anh. Vậy giờ em phải kiểm tra thật kỹ cơ bụng của anh, rốt cuộc có thể thật sự khiến em hài lòng hay không. Nếu em không hài lòng thì anh phải tiếp tục luyện tập cho em, luyện cho đến khi em hài lòng mới thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận