Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 437: Chất Lượng Thấp 2

Ông ta chộp lấy cây chổi bên cạnh và liều mạng vung vay về phía Lạc Tĩnh Nghiên, trong miệng ông ta phát ra một loạt tiếng hét kỳ lạ.



Phạm Tĩnh Lan giật lấy cây chổi trong tay ông ta, dạy cho ông ta một bài học: "Xuân Minh, bình tính. Họ là khách của nhà chúng ta anh không thể đối xử với khách như vậy, hiểu chưa?"



"Uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu UUUUUUUUUUUUUU.”



Lại Xuân Minh há to miệng, hoàn toàn không chịu nghe lời bà ấy, ông ta tranh giành cây chỗi với bà ấy, trong lúc tranh chấp, Lại Xuân Minh đây mạnh một cái đến mức Phạm Tĩnh Lan loạng choạng. May mắn Lạc Tĩnh Nghiên đã kịp thời đỡ được Phạm Tĩnh Lan, Phạm Tĩnh Lan mới không ngã nhào xuống đắt.



"Dì như thế nào rồi? Có sao không ạ?” Lạc Tĩnh Nghiên hỏi Phạm Tĩnh Lan.



"Tôi khỏe, cảm ơn."



Phạm Tĩnh Lan đứng dậy và nói với Lạc Tĩnh Nghiên: "Tôi xin lỗi, tinh thần của Xuân Minh có vấn đề, đã xúc phạm đến các cháu rồi."



"Không có việc gì đâu ạ."



Phạm Tĩnh Lan lại bước tới chỗ Lại Xuân Minh, Lại Xuân Minh nhặt cây chổi lên và đập nó vào người bà, Phạm Tĩnh Lan muốn lấy cây chổi ra khỏi tay ông ta, nhưng Lại Xuân Minh quá khỏe, không những bà không lấy được cây chỗi đi, thay vào đó, bà lại còn bị Lại Xuân Minh đây lùi cho loạng choạng.



Dù vậy, Lại Xuân Minh vẫn cảm thấy mình là người bị đối xử bắt công, ngồi bệt xuống, dùng hai tay vỗ vỗ xuống đắt, khóc lớn.



Phạm Tĩnh Lan đã hầu hạ Lại Xuân Minh rất cẩn thận kể từ khi ông ta trở nên điên loạn và tàn tật, mặc dù vậy, mẹ chồng và ba chồng luôn không hài lòng với bà, bất cứ khi nào Lại Xuân Minh khóc hoặc làm ầm ï, họ sẽ mắng bà vì bà đã ngược đãi Lại Xuân Minh, còn đe dọa rằng nếu bà không chăm sóc Lại Xuân Minh thật tốt thì sẽ đến nhà ba mẹ đẻ của bà đề lấy lại số tiền nợ bọn họ.



Phạm Tĩnh Lan biết nhà mẹ mình gặp khó khăn nên cô chỉ có thể chịu đựng Lại Xuân Minh hết lần này đến lần khác, phải hầu hạ ông ta thật chu đáo.



Bà dỗ dành Lại Xuân Minh và nói: "Xuân Minh đừng khóc nữa. Lát nữa chúng ta ăn tối nhé?"



"Ăn bà nội, con muốn ăn bà nội, bà nội là ngon nhất."



Lại Xuân Minh làm ra vẻ khêu gợi, nhìn thẳng vào Phạm Tĩnh Lan, phạm tĩnh lan không được nhịn đỏ mặt lên.



"Xuân Minh, đừng nói nữa.”



"Không, con muốn ăn bà ngoại." "Được rồi được rồi, tối nay sẽ cho anh ăn, anh đừng nói gì nữa." Mặt Phạm Tĩnh Lan đỏ đến mức muốn chảy ra máu.



Lúc này, trong phòng truyền đến một tiếng gầm gừ tức giận: "Thì thế nào? Chị dâu, anh cả anh ấy hiện tại thần chí không rõ, chị không thể để cho anh ấy yên được à, đừng hơi một tí liền lộn xộn với anh ấy, thật là."



Lại Xuân Dương một bên càu nhàu, một bên bưng bát cơm bước ra khỏi nhà.



Khi nhìn thấy Lạc Tĩnh Nghiên và Tiết Ngạn Thần đứng bên ngoài, anh ta nhận ra rằng có người ngoài, nhanh chóng làm một khuôn mặt hoàn toàn khác so với trước đây, mỉm cười với Lạc Tĩnh Nghiên và Tiết Ngạn Thần và nói: "Sao lại là các bạn? Các bạn đến đây có việc gì không?"



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Chuyện là thế này. Em là một thanh niên tri thức đến đây vào năm ngoái. Em muốn xây nhà ở bên ngoài nên đã đến gặp bí thư chi bộ để phê duyệt một vùng đất để xây nhà ở."



Lại Xuân Dương xin lỗi: "Em đến thật không đúng lúc. Bố anh đi họp xã vẫn chưa về. bây giờ còn chưa có trở về liền được, nếu không sau này các em lại đến sau đi ".



Lạc Tĩnh Nghiên chỉ có thể tự trách mình xui xẻo: "Được rồi, hôm khác em quay lại vậy."



Ngay khi Lạc Tĩnh Nghiên chuẩn bị rời đi, Tiết Ngạn Thần lại không có y định rời đi, anh bước tới gần Lại Xuân Dương và hỏi Lại Xuân Dương: "Buổi sáng ở trên núi thế nào? Có thu hoạch được gì không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận