Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 124: Bắt Trộm. 1

Nhân chưa có tuyết rơi, vài ngày trước Lạc Tĩnh Nghiên luôn chạy lên núi, khi Lạc Trường Thiên không đi học cũng đi theo cô lên núi đốn củi.



Củi đốt trong nhà đã có một đống lớn, cộng thêm bảo vào trong không gian, gần như đủ để họ đốt suốt một mùa đông.



Lạc Tĩnh Nghiên còn đang muốn nuôi một gà con trong không gian, nhưng cô sợ gà con sẽ chạy loạn khắp nơi, phá hư hoa màu trong không gian, vẫn phải xây một số hàng rào trước mới được.



Cô ở trong đống củi đó, chọn một ít cây gỗ khá bền chắc, vây quanh một vòng trong không gian.



Mùa này, nhà nông thường không ấp gà con bởi vì nhiệt độ không thích hợp, Lạc Tĩnh Nghiên muốn mua trứng gà thả vào trong không gian, nhiệt độ trong không gian thích hợp, có thể không cần gà mẹ, gà con cũng có thể thuận lợi nở.



Nếu không thì cô còn có một con mèo, nhiệt độ trên người mèo và gà như nhau, để cho mèo ấp gà con cho cô, chỉ là có chút tủi thân Hắc Hỗ, cần luôn giữ am những quả trứng gà đó, nữa bước không rời.



Cô đến nhà nông gân đó, thấy trong chuồng gà nhà ai cũng có gà trống gà mái, mới đổi trứng gà với đối phương, nếu chỉ có gà mới không có gà trống, thì xô sẽ trao đổi ít trứng hơn, đằng nào ngày thường không . thiết trứng gà ăn.



Cuối cùng, cô ở trong một số nhà nông đề có một nà gà trống gà mái, đổi được 36 quả trứng gà, bỏ vào không gian, dùng rơm nghiền làm một cái tổ gà.



Hắc Hỗ bước chân mèo xinh đẹp đi đến,



"Chủ nhân, chị muốn làm gì?"



Lạc Tĩnh Nghiên thả trứng vào trong 6 gà vừa làm, sau đó bỏ mèo vào: "Hắc Hỗ, sau này em giúp chị ấp gà con được không?"



Hắc Hỗ lắc lắc đầu: "Chủ nhân, nhiệt độ trong không gian rất thích hợp ấp gà con, không cần có tình gia tăng nhiệt độ cho chúng.” "À, như vậy thì tốt rồi."



Lạc Tĩnh Nghiên hỏi Hắc Hổ: "Thằng nhóc như em, sau này sẽ không ăn gà con đi."



"Đồ của chủ nhân, em chỉ biết bảo vệ."



Lạc Tĩnh Nghiên xoa đầu nó: "Đủ ngoan."



Lạc Tĩnh Nghin vừa quay người, Hắc Hỗ đã nhảy vào trong ổ gà, nằm phía trên những quả trứng gà đó.



Sau khi Lạc Tĩnh Nghiên nhìn thấy, không khỏi cảm thấy mắc cười: "Hắc Hỗ, em muốn giúp chị ấp gà con sao?"



"Chủ nhân, em chỉ cảm thấy thú vị mà thôi."



Lạc Tĩnh Nghiên ra khỏi không gian, cô muốn chuẩn bị chuyện mời Tiết Ngạn Thần bữa cơm, trong không gian chưa có thịt, đột nhiên nghĩ đến mình chưa có tem thịt nơi này, nơi duy nhất có thể mua được thịt chỉ có chợ đen.



Cộng thêm lương thực trong không gian của cô gần như chất đống thành núi, khi ở thành phố không có cơ hội đến chợ đen bán, đến đây, nhất định phải bán càng nhiều càng tốt, vì mình tích lũy tài sản.



Ngồi xe bò đến thị trấn, cô vừa xuống xe đã bắt đầu tìm chợ đen.



Dựa theo kinh nghiệm tìm chợ đen ở thành phố Bắc Kinh trước đây, bởi vì nơi đó không thể nhìn thấy ánh sáng, thường nằm trong những con ngõ trương đối bí mật. Chợ đen ở đây chắc cũng như Vậy.



Thế là, cô đã tìm trong một con ngõ, ánh sáng chiếu rọi con ngõ còn không được, vẫn tùy vào ngõ nào có nhiều người ra vào nữa, nếu nhưng người đó còn cầm đò, thì bên trong có chợ đen có khả năng cũng rất lớn.



Cô lại tìm một lát, ông trời không phụ lòng người, mục tiêu rốt cuộc đã xuất hiện.



Cô bước lên ngăn hai bác gái đang xách giỏ lại, hỏi: "Hai bác gái, trong nhà không có lương thực, một nhà già trẻ đều sắp chết đói, cầu ngài bán cho tôi chút lương thực đi.”



"Cô gái, bọn ta không bán lương thực, lương thục này của bọn ta vẫn là mua đấy."



"Mua từ nơi nào?”



"Bên đó." Bác gái chỉ chỉ vào trong đường ngõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận