Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 477: Không Lấy Được Máu 1

Chuong 477: Khong Lay Được Máu 1



Cô ta nghĩ Lạc Tĩnh Nghiên đột nhiên mất hết gạch mộc để xây nhà, nhất định sẽ bị tức chết.



Cô ta chính là đang ức hiếp Lạc Tĩnh Nghiên không có không gian, xem ai có thể làm gì cô ta.



Cô ta trộm xong gạch mộc, vui vẻ trở về khu nhà ở của thanh niên trí thức.



Mỗi ngày Lạc Tĩnh Nghiên đều đến công trường kiểm tra một lượt, ngày hôm sau cô lại đến công trường kiểm tra thì phát hiện toàn bộ gạch mộc bên mình đều biến mắt, chỉ có đống gạch ngói của Trang Phi Phỉ ở bên đó là còn nguyên vẹn không sứt me gì. Cô không cần nghĩ cũng biết là ai làm chuyện tốt này.



Có tên trộm nào có thể bỏ mặc không trộm những viên gạch ngói tốt bên Trang Phỉ Phỉ mà lại hết lần này tới lần khác trộm những viên gạch mộc còn phơi chưa khô của cô?



Hơn nữa nếu tên trộm đến trộm gạch mộc của cô thì tất nhiên sẽ dùng xe kéo đi, nhưng cô vẫn chưa thấy vét bánh xe nào ở xung quanh, người kia có thể làm nhiều viên gạch mộc biến mắt mà thần không biết quỷ không hay như vậy chỉ có Trang Phi Phi, là người có không gian làm chứ cô không thể nghĩ ra được ai khác.



Hơn nữa nếu suy xét kỹ lại mối hận thù giữa cô và Trang Phỉ Phi thì không còn nghi ngờ gì nữa, tên trộm này đích thị là Trang Phi Phi.



Trang Phỉ Phi y mình có không gian nên lén lấy trộm gạch mộc của cô đi căn bản chỉ vì muốn lúc cô xây nhà không có gạch mộc để dùng, nhằm vào điều này để chắn chỉnh cô.



Nếu bây giờ cô lại đi gọi người đến làm lại một mẻ gạch mộc mới thì không chừng còn bị Trang Phi Phỉ nhân cơ hội trộm đi nữa, mà cô không thể ở lại đây nhìn từng giây từng khắc được, cũng không thể lúc nào cũng nhìn vào Trang Phi Phi.



Trang Phi Phi có không gian thì cô có cách đối phó với không gian.



Cô không để chuyện này bị lộ ra, hiện tại xung quanh không có ai nhưng cô cũng không động đến đống gạch ngói của Trang Phỉ Phi.



Cô chỉ dự định đi đến nhà đại đội trưởng để nói chuyện này với đại đội trưởng, ngoài mặt là nhờ đại đội trưởng tìm giúp mình.



Nếu cô mắt đồ mà không nói gì thì có vẻ giả tạo quá.



Cô chuẩn bị rời khỏi công trường nhưng chưa đi được bao xa thì đã gặp Hồ Tam Cường mới từ trên núi xuống.



Sau khi Hồ Tam Cường nhìn thấy cô thì nhếch miệng cười với cô, sau đó đứng trước mặt chặn đường đi của cô, nhìn chằm chằm vào Lạc Tĩnh Nghiên bằng cặp mắt nhỏ vừa không đáng yêu vừa không quyến rũ kia. "Lạc, thanh niên trí thức Lạc."



"Hồ Tam Cường, anh tránh ra cho tôi."



Hồ Tam Cường không chịu nghe lời cô, anh ta và Đỗ Nghệ Nam đã kết hôn được bốn năm tháng, Đỗ Nghệ Nam xem như là một cô gái xinh đẹp, lại đến từ thành phố, da thịt mềm mại, mỗi ngày ngủ cùng một giường với anh ta, trong lòng anh ta thật sự rất mãn nguyện vì buổi tối anh ta được tùy ý chơi thỏa thích.



Nhưng trong lòng anh ta vẫn chưa quên được một người, đó chính là Lạc Tĩnh Nghiên, mỗi lần chỉ cần nghĩ đến Lạc Tĩnh Nghiên là anh ta lập tức cảm thấy Đỗ Nghệ Nam không đủ xinh đẹp, không đủ mạnh mẽ, cũng không có chút ý vị nào.



Hôm nay anh ta được nhìn thấy người mà mình ngày nhớ đêm mong ở nơi hoang vu này, làm sao mà anh ta cam tâm thả đi dễ dàng như vậy.



Nói không chừng Lạc Tĩnh Nghiên vẫn còn nhớ đến mình.



Trong lòng Hồ Tam Cường vui mừng đến mức vội vàng tỏ tình với Lạc Tĩnh Nghiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận