Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 234: Tội Nghiệp Hổ Béo 3

"Không muốn, nhưng tớ không thể rời đi được. Tớ đã bị trói buộc vào không gian của cô ấy, bây giờ thì tớ chưa biết làm cách nào để cởi trói khỏi cô ấy cả. Về cơ bản, cô ấy đi đâu tớ cũng phải đi cùng cô ấy, không thể rời xa không gian của cô ấy quá năm trăm mét, nếu không sẽ tự động bị không gian của cô ấy hút lại."



Hắc Hỗ dùng móng vuốt gãi cằm: "Cậu làm như thế nào mà lại bị trói buộc với cô ấy thế?"



"Cô ấy đã hợp nhất máu của tớ với máu của cô ấy trong không gian rồi."



"Còn có kiểu như vậy sao!" Hắc Hỗ kinh ngạc nói, chủ nhân của nó không trói buộc nó, đại khái là muốn cho nó một không gian có thể tự do đi lại.



Nếu H6 Béo có thể giống như nó, có thể đi vào không gian của Lạc Tĩnh Nghiên thì Hỗ Béo sẽ không bị Trang Phỉ Phỉ điều khiển, nó còn có thể vui vẻ chơi đùa với Hồ Béo như trước đây ở hành tinh mèo nữa.



Đây chỉ là tưởng tượng của nó, trước khi làm việc này, nó vẫn cần bàn bạc kỹ càng chủ nhân của nó đã.



Hồ Béo không biết Hắc Hồ đang nghĩ gì, bèn hỏi: "Hắc Tử, cậu có muốn theo tớ đến không gian của chủ nhân tớ không?”



Hắc Hỗ lắc lắc chân: "Tớ không đi đâu, nếu chủ nhân của cậu cũng muốn tớ bị trói buộc trong không gian của cô ấy, vậy thì chẳng phải tớ sẽ không có tự do nữa sao, còn không tốt bằng bây giờ, tớ thà rằng không ăn những thức ăn ngon đó còn hơn là trở thành một con mèo bị con người điều khiển, không có tự do."



"Được rồi, Hắc Tử. Hiện tại cậu sống ở đâu? Cậu có ổ mèo cố định không?”



"Bên đó đó?" Hắc Hỗ chỉ vào nhà Lạc Tĩnh Nghiên "Bình thường tớ đều ở nhà chị ấy, chị ấy đối xử với tớ như một con mèo bình thường, đối với tớ rất tốt, thỉnh thoảng còn cho tớ ăn thịt."



"Oa, Hắc Hỗ, tớ cũng muốn được tự do như cậu, còn có thể ăn thịt nữa." Hỗ Béo nhìn Hắc Hỗ với ánh mắt hâm mộ.



Hắc Hỗ nói: "Chúng ta có thể nghĩ biện pháp để cậu thoát khỏi sự khống chế của chủ nhân cậu, sau đó quay lại đây."



"Ừm."



Buổi sáng, sau khi Hắc Hỗ rời khỏi không gian của Lạc Tĩnh Nghiên vào tối qua, lúc quay về đã ngủ trên lò sưởi cạnh giường, khi tỉnh dậy, cô phát hiện Hắc Hỗ và một con mèo tròn trắng như tuyết đang cùng nằm trên lò sửa.



Con mèo trắng béo này có phải là con Hỗ Béo mà Hắc Hỗ đã từng nhắc đến không?



Cô còn chưa kịp hỏi Hắc Hỗ về con mèo trắng, Hắc Hỗ đã nhìn H6 Béo một cai,H6 Béo lập tức nhảy khỏi giường đi ra ngoài.



Trang Phỉ Phỉ không cảm nhận được con mèo trong không gian, đang định đi tìm Hỗ Béo thì vừa ra ngoài đã nhìn thấy nó trong sân.



Giống như Lạc Tĩnh Nghiên, cô ta có thể giao tiếp với Hỗ Béo bằng ý thức của mình: "Mày đi đâu thế, còn không nói cho tao biết một tiếng."



Mèo trắng rủ mí mắt, không thèm để ý đến cô ta: "Ra ngoài đi loanh quanh chút thôi."



Trang Phi Phi muốn bắt mèo trắng đi vào không gian lúc không có người để ý: "Còn không mau quay về không gian đi, hiện tại người khác không thể nhìn thấy mày được." Hỗ Béo bước tới chỗ cô ta, tiến vào trong không gian.



Nó đứng trước một nhà kho trong không gian, cửa nhà kho đã bị khóa chặt, nếu không có chìa khóa của chủ nhân thì không thể mở được.



"Chủ nhân, tôi muốn ăn thịt." Nó gửi tin tức cho Trang Phi Phi.



"Đừng có mơ tưởng nữa! Mày không làm việc thì không được ăn.”



Hổ Béo thấy cực kỳ tủi thân: "Tôi không thể ngày nào cũng đánh người giúp cô được, cô không cho tôi ăn thịt thì thả tôi ra đi, tôi đi nơi khác tìm thịt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận