Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 331: Kẻ Tham Ăn

Chuong 331: Ke Tham An



"Tôi biết ngay mà, nó không thích ai thì thôi, nếu đã thích thì nhất định không phụ bạc. Hệt như lúc trước nó kiên quyết muốn vào quân đội, cả hai ta đều không cản được, nhưng bù lại, nếu đi, thì nó sẽ cố hết sức mình làm một người quân nhân tốt, vô cùng tốt, chỉ cần nó đã quyết tâm làm gì, thì không gì có thể thay đổi được, may mà cô bé này thật tự rất tốt, tôi thấy cũng ưng, bọn nó ở chung thấy vui là được rồi."



Ba Tiết lại đọc tiếp: "Ngạn Thần nói tiểu Lạc mới tròn mười tám, tạm thời chưa có ý định kết hôn, điều này tôi đồng ý."



"Cũng chỉ có thể như vậy." Mẹ Tiết nói: "Đúng rồi, con nó gửi thư về, chúng ta phải nhanh chóng hồi âm mới được. Ay xem thử xem tết này hai đứa nó có về không, cũng nên dẫn con gái người ta đến gặp chúng ta một lần chứ."



"Trong thư nói không về được, ở đó đón tết luôn."



Mẹ Tiết thở dài"Được rồi, không về thì thôi, chúng ta mua chút đồ gửi cho bọn nó, ông nói thử xem tôi nên mua gì cho tiểu Lạc?”



"Cái này thì tôi bó tay, bà tự chọn đi."



"Vậy cũng được."



"Khụ khụ khụ”



"Ôi, bệnh cũ của ông biết khi nào mới đỡ?" "Bác sĩ cũng nói không biết."



Mẹ Tiết lại nói: "Chuyện Ngạn Thần có người yêu, có cần cho mẹ biết hay không?"



Ba Tiết nghĩ một chút rồi nói: "Khoan hãy nói, chúng ta ngóng cháu, mẹ thì ngóng chắt. Nếu để mẹ biết, chắc chắn sẽ một hai ép bọn nó lập tức kết hôn, thôi cứ giấu đi đã."



"Được."



"Bà dọn thư với túi đồ này đi, đừng để mẹ thấy."



"Để tôi tranh thủ dọn dẹp, điểm tâm thì chừa cho mẹ.”



Mẹ Tiết vừa dọn thư và đồ xong, thì bà lão Tiết đã về.



Ba Tiết nói: "Mẹ, đi dạo về rồi à." Bà lão Tiết năm nay hơn sáu mươi tuổi, thân thể khỏe mạnh, tinh thần minh mẫn, lúc trẻ bà ấy từng tham gia chiến tranh cách mạng, đặc biệt là trong kháng chiến, bà ấy từng dùng kỹ thuật bắn sung siêu đẳng của mình, đánh đám quỷ kia sợ chết khiếp.



"Mới tới công viên đánh quyền với may ông lão."



"Mẹ, mẹ mau ngồi xuống nghĩ ngơi đi."



"Không sao, không mệt."



Ba Tiết lay một gói bánh quy óc cho ra: "Mẹ, mẹ ăn thử xem có ngon không."



"Hình dáng thì được đó, chắc vị cũng không tệ đâu." Bà lão Tiết lấy vài cái bỏ vào miệng, vừa nhai thử liền kinh ngạc hỏi ba Tiết: "Cái này con mua ở đâu đấy? Còn ngon hơn ở cửa hàng bách hóa."



Ba Tiết không dám nhắc đến tên Lạc Tĩnh Nghiên, đành nói: "Cái này do Ngạn Thần mua rồi gửi về."



"À" Bà lão Thái đáp, ăn hết miếng này lại lấy thêm miếng khác, hỏi: "Tết này Ngạn Thần có về không?"



"Không về, nó đón Tết ở bên kia."



"Sao lại không về? Lúc trước ở quân đội quá bận rộn, không thể không về, giờ cũng về nông thôn rồi, còn không cho về sao?"



"Bên thôn đó người ta không cho về." "Vậy gửi cho nó chút tiền, kêu nó mua món này gửi về thêm đi."



Ba Tiết: Mẹ còn chưa đã thèm sao.



"Rồi, để con dặn nó."



Đại đội Thắng Lợi.



Vì tuyết rơi nhiều nên trời rất lạnh, dường như chẳng ai muốn ra ngoài, chỉ làm 6 trong phòng, cố đốt giường sưởi cho ấm thêm chút.



Lạc Tĩnh Nghiên định tranh thủ lúc mọi người đều trốn trong nhà, làm thịt con heo rừng còn cất trong không gian, để bồi bổ sức khỏe cho cha mẹ.



Cô rời Tri Thanh Điểm, đầu tiên là tìm một chổ thích hợp thả heo rừng ra, rồi mới đến Ngưu Bằng gọi ba Lạc: "Ba ơi, con mới tìm thấy một con heo rừng đã chết ở gần đây, chúng ta mau đi bắt nó đi."



Ba Lạc nghe có heo rừng, liền thấy hưng phán.



"Ở đâu đấy, mau đi nhanh đi!"



"Cha, mau lấy dây thừng."



"Được, để cha lấy dây thừng, vội quá, xém chút quên mắt."



Lạc Tĩnh Nghiên dẫn đường, đương nhiên đi trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận