Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 237: "Ăn Vụng" Thịt Kho Tàu 3

Lạc Tĩnh Nghiên ngay từ đầu đã không ghét Hỗ Béo, "Chị không có ý kiến gì, nhưng mà còn phải ý của nó và chủ nhân của nó nữa. Chẳng phải nó đã bị ràng buộc vào không gian của Trang Phỉ Phi rồi sao, không có chuyện nó muốn là rời đi được."



"Nếu không thì để nó thử xem nó có thể tiến vào không gian của chị được không.”



Lạc Tĩnh Nghiên suy nghĩ một chút: "Hắc Hỗ, trước khi để nó biết đến sự tồn tại không gian của chị, phải đảm bảo nó sẽ không nói cho chủ nhân hiện tại của nó biết về không gian đó.” Hắc Hỗ có chút khó xử, mặc dù nó tin tưởng Hỗ Béo, nhưng không gian của chủ nhân không phải là của nó, chỉ sợ nếu xảy ra chuyện gì sai lầm, bí mật của chủ nhân sẽ bị người khác biết.



"Chủ nhân, để em suy nghĩ lại. Chủ nhân, chị có thể cho Hỗ Béo tới ăn cơm nữa không?”



"Có thể."



"Vậy tốt quá rồi." Con mèo nhỏ lập tức nhìn Lạc Tĩnh Nghiên với vẻ ngưỡng mộ: "Chủ nhân yên tâm, em sẽ giữ bí mật với Hỗ Béo, không cho nó nói cho chủ nhân của nó chuyện của chúng ta."



"Được."



Sau khi Hỗ Béo tiến vào không gian của Trang Phi Phỉ được một lúc lâu, vẫn đang nhớ nhung về mùi vị của thịt kho, nếu sau này có thể tiếp tục ăn thịt kho như vậy, bảo nó làm cái gì nó sẽ làm cái đó ngay.



Trang Phỉ Phỉ ở chỗ thanh niên trí thức phần lớn thời gian đều ăn bánh ngô”, uống cháo, làm sao cô ta có thể chịu đựng được?



*Bánh ngô: một loại bánh phổ biến ở miền bắc Trung Quốc. Nó sử dụng ngũ cốc nguyên hạt xanh tự nhiên làm nguyên liệu chính, chứa hàm lượng chất xơ cao và có đặc tính kích thích nhu động đường tiêu hóa, có thể ngăn ngừa và điều trị táo bón, viêm ruột, ung thư đường ruột, ...



Cũng may trong không gian của cô ta có đồ ăn ngon, cô ta có thể tìm cơ hội lẻn ra ngoài ăn một ít, để ăn đồ ăn trong không gian, cô ta còn cố ý rời khỏi chỗ thanh niên có học thức, tìm một đống rơm, trốn sau đống rơm, bước vào không gian.



Hiện tại cô ta đang rất ghen tị với Lạc Tĩnh Nghiên có một căn nhà nhỏ độc lập, nếu như cô ta cũng có thể có một căn nhà như vậy thì vào trong không gian sẽ rất thuận tiện.



Hay là sau khi quay về cô ta sẽ thử thương lượng với Lạc Tĩnh Nghiên, dùng tiền để mua căn nhà đó.



Cô ta bước vào trong không gian, mở nhà kho nơi chứa vật tư ra.



Không chỉ có ngũ cốc, rau, trái cây và các loại nhu yếu phẩm hàng ngày mà còn có nhiều món ngon được đóng gói từ các nhà hàng lớn và phố ăn vặt.



Khi mở cửa, cô ta đã cố ý liếc qua Hỗ Béo, mỗi lần cô ta mở cửa, tên đó đều đang châu trực sẵn ở cửa ra vào, chờ được ăn đồ ăn trong kho.



Lần này cũng không ngoại lệ, vừa rồi Hỗ Béo đã ăn thịt kho, nhưng nó vẫn không có sự chống cự với những thứ trong kho của Trang Phi Phi, ai bảo chỉ có một bát thịt kho chứ, nếu có thêm mấy bát nó cũng có thể ăn hết, thì nó sẽ không thèm nhìn vào những thứ trong không gian của Trang Phi Phi nữa.



Hồ Béo vội vàng chạy tới, ngồi xom dưới chân Trang Phi Phi, chờ chủ nhân cho nó ăn.



Trang Phỉ Phỉ kinh thường không thèm để ý tới nói: "Có ở đây ngồi chờ cũng vô ích. Hôm nay mày không giúp tao làm việc, đương nhiên là không có gì để ăn rồi."



"Chủ nhân, tôi chỉ ăn một chút thôi." Ánh mắt Hỗ Béo rất đáng thương.



"Vậy thì đợi một lát."



Trang Phỉ Phỉ bước vào được hai phút, cô ta bưng ra một tô mì chua nóng cay nóng hỗi.



Không gian của cô ta chỉ có chức năng chứa đồ, trong đó ngoài nhà kho ra, chỉ có một khoảng đất trống nhỏ, không có nhà cửa, ruộng vườn.





Chuong 238: Lua H6 Beo 1


Chuong 238: Lua H6 Beo 1
Bạn cần đăng nhập để bình luận