Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 295: Khen Ngợi 2

Lạc Tĩnh Nghiên chở Tiết Ngạn Thần về xong thì quay trở lại khu nhà ở của thanh niên trí thức. Giang Mãn Nguyệt, Tôn Điềm Điềm và vài người khác lập tức đi lại.



Giang Mãn Nguyệt ồn ào nói: "Tĩnh Nghiên, người yêu cô thật tốt, còn mua xe đạp cho cô nữa."



Tôn Điềm Điềm nói: "Tĩnh Nghiên thật may mắn, tìm được người yêu tốt như vậy."



Lạc Tinh Nghiên nói đùa với bọn họ: "Cứ hâm mộ ởi, các cậu mau tìm người yêu đi, để người yêu các cậu mua xe cho các cậu.”



Hai người lắc đầu: "Chúng mình vẫn chưa có may mắn như vậy đâu, còn chưa gặp được chân mệnh thiên tử của mình."



Lạc Tĩnh Nghiên nói chuyện với bọn họ một lát rồi đẩy xe vào trong nhà.



Sau khi Lạc Trường Thiên tan học nhìn thấy xa đạp trong phòng Lạc Tĩnh Nghiên thì rất kinh ngạc: "Chị, chị mua xe đạp à, sao em chưa bao giờ nghe nói chị muốn mua xe đạp vậy?”



"Không phải chị mua, là anh Tiết mua.”



"Anh Tiết? Chị, chị nói anh Tiết mua xe đạp cho chị?"



"Ứm."



"Chị, anh Tiết tốt với chị quá, không phải chị nói không đóng giả người yêu với anh Tiết nữa sao? Lần này hai người là người yêu thật à?”



"Ừm, lần này không phải giả, nhưng bọn chị chưa chính thức làm người yêu. Em cảm thấy anh Tiết thích hợp làm anh re em không?"



"Thích hợp, rất thích hợp. Anh Tiết rất tốt." Lạc Trường Thiên cười để lộ bốn cái răng cửa: "Chị, nếu hai người có thể thật sự thành người yêu thì tốt quá, em rất thích anh Tiết."



Lạc Tĩnh Nghiên vươn tay xoa đầu cậu: "Xem ra em trai chị cũng muốn anh ấy làm người yêu chị, nếu không sẽ làm em thất vọng rồi."



Lạc Trường Thiên cười ha hả: "Quan trọng là chị cũng thích phải không.”



Hai mắt cậu nhìn chằm chằm vào tay lái mới tinh, hỏi Lạc Tĩnh Nghiên: "Chị, em có thể học lái không?"



"Trời không còn sớm nữa, chị phải nấu cơm. Chị đưa em ra ngoài dạy một lát rồi về, tới chủ nhật em muốn học như nào cũng được."



"Cảm ơn chị" Lạc Trường Thiên nghịch ngợm cười: "Còn phải cảm ơn anh re tương lai, tiếc là anh ấy không nghe được, chị giúp em chuyển lời lại cho anh Tiết nha."



"Biết rồi."



Lạc Tĩnh Nghiên đỡ xe cho Lạc Trường Thiên học trong khu nhà ở của thanh niên trí thức một lúc. Chẳng bao lâu, Lạc Trường Thiên đã có thể tự tập. Lạc Tĩnh Nghiên về nhà nấu ăn xong cậu mới chịu ngừng lại, đẩy xe về phòng lần nữa.



Hai ngày sau, có máy vị khách không mời mà tới khu nhà ở của thanh niên trí thức.



Lạc Tĩnh Nghiên đang ngồi trên giường vuốt ve con mèo. Trong viện, Trình Thiên Minh và một cảnh sát mặc đồ màu trắng khác ngừng xe đạp trong viện, còn có một người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn màu xám, đeo kính đen cũng cưỡi xe đạp.



Nhóm thanh niên trí thức thấy thế thì có hơi sợ hãi. Sợ công an tới bắt bọn họ, nhưng ngẫm lại bọn họ cũng không phạm tội gì vì thế bọn họ bắt đầu suy đoán rốt cuộc là thanh niên trí thức nào phạm tội, bị công an bắt đi.



Đồng Kiến Tân với tư cách là tổng phụ trách khu nhà ở của thanh niên trí thức mau chóng chạy tới trước mặt Trình Thiên Minh hỏi: "Đồng chí công an, xin hỏi các người tới đây có chuyện gì?"



Không nên là thanh niên trí thức nào phạm sai, nếu không không chỉ ảnh hưởng tới danh dự khu nhà ở của thanh niên trí thức còn có khả năng liên lụy làm tới anh ấy.



Trình Thiên Minh nói: "Chúng tôi tới tìm thanh niên trí thức Lạc Tĩnh Nghiên ở chỗ này."



Những người khác nghe thấy anh ấy nói tên Lạc Tĩnh Nghiên thì thở phào nhẹ nhóm.



Hóa ra công an tới bắt Lạc Tĩnh Nghiên.



Nhưng rốt cuộc Lạc Tĩnh Nghiên đã phạm phải chuyện gì?



Đặc biệt là Lâm San San và Trang Phỉ Phỉ đều muốn biết Lạc Tĩnh Nghiên đã làm ra chuyện xấu gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận