Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 843: Đứa Trẻ Thất Bai 2

Trang Phỉ Phỉ nhìn về phía quán rượu: “Tới quán rượu xin chị gái bên trong một mảnh giấy. Nói rằng em muốn xin giấy để gấp máy bay. Sau đó mang tờ giấy ra đây cho chị. Thành công chị cho em tiền mua kẹo."



"Được." Cậu bé đồng ý ngay lập tức.



Đứa trẻ đi i xong, dùng cỏ trên mặt đất lau mông, sau đó kéo quần chạy về phía quán rượu.



Trong vòng vài giây sau khi thằng bé chạy tới, lại có thêm vài đứa trẻ từ hướng khác chạy tới, tất cả đều chạy về phía quán rượu. Trong quán rượu, thằng bé được Trang Phi Phỉ gọi vừa bước vào, nhìn một lúc, cậu bé tìm Lạc Tĩnh Nghiên.



Sau khi nhìn thấy Lạc Tĩnh Nghiên, cậu bé nhanh chóng chạy tới nói với Lạc Tĩnh Nghiên: “Chị ơi, em muốn một mảnh giấy để làm một chiếc máy bay giấy."



Lạc Tĩnh Nghiên nhận ra đứa nhỏ này, cậu bé sống gần xưởng rượu, ngày nào cô cũng đến xưởng rượu làm việc, thường xuyên nhìn thấy cậu bé.



Cô sững sờ một lúc sau khi nghe những gì đứa trẻ nói, hôm qua Tiết Ninh Nam đã xin cô một chiếc máy bay giấy, hôm nay lại có một đứa trẻ khác đến xin một chiếc máy bay giấy. Liệu ngày mai có một đứa trẻ khác xin một chiếc máy bay giấy không?



Hai ngày qua đã xảy ra chuyện gì? Bình thường không có đứa trẻ nào làm máy bay giấy. Bất cứ khi nào cô gặp trẻ con, chúng cũng đều xin giấy để gấp máy bay. Nếu quá nhiều người đến xin giấy, cô thực sự không đủ khả năng để cho tất cả.



Bat quá cô cũng không có ý định từ chối đứa trẻ này, dù sao cậu bé cũng là đứa thứ hai.



"Được, chị sẽ cho em một tờ. Bất quá, đây là tờ duy nhất, về sau em không được phép xin nữa."



"Được rồi, chị."



Lạc Tĩnh Nghiên vẫn chọn xé một mảnh giấy mà cô đã sử dụng trước đây, trong đó chứa đầy dữ liệu được ghi lại nhưng hiện tại không còn cần thiết nữa.



Đang lúc cô chuẩn bị xé nó ra, cô đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng trẻ con tranh giành.



"Tôi sẽ đi trước, tôi sẽ là người đầu tiên."



"Tôi là người đầu tiên." Chúng sợ nếu tụt lại phía sau sẽ không thể xin được giấy.



Ngay sau đó, một nhóm trẻ em với nhiều kích cỡ khác nhau chạy đến chỗ Lạc Tĩnh Nghiên và đưa đôi bàn tay nhỏ bé về phía cô.



"Chị ơi em muốn một chiếc máy bay giấy." "Chị ơi, em cũng muốn một cái, chị cho em một cái nhé.”



"Chị ơi, em muốn hai cái."



"Chị, chị còn có em, đưa cho em trước đi."



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn nhóm trẻ xông vào quán rượu, hành động xé giấy của cô dừng lại, cô đã nghi ngờ có điều gì đó sẽ xảy ra. Quả nhiên, những đứa trẻ trong làng đã đến và xin cô một tờ giấy gấp máy bay, chỉ là số lượng nhiều hơn cô tưởng. Chuyện này nghiêm trọng hơn nhiều.



Có rất nhiều đứa trẻ muốn làm máy bay giấy trong khi số lượng giấy mà cô có không nhiều bằng số lượng trẻ em.



Cho dù có cho cũng không cho đều, ai không cho sẽ lại khóc.



Hơn nữa, nếu hôm nay cô đưa thì có thể ngày mai sẽ có thêm nhiều đứa trẻ đến xin giấy của cô.



Vì vậy, cô đóng cuốn sổ dữ liệu lại và nói với mấy đứa nhỏ: "Máy đứa, tất cả giấy tờ trong cuốn sách này đều hữu ích. Chị không thể làm máy bay giấy cho các em được. Nếu em thực sự muốn thì hãy đợi đến Tết Nguyên đán nhé."



Còn nửa năm nữa mới đến Tết Nguyên Đán, chắc chắn sẽ có đủ giấy cho bọn trẻ chơi.



Đồng thời, đây có thể coi là một cái cớ để đối phó mấy đứa trẻ, sau một thời gian dài như vậy, ai còn có thể nghĩ đến việc làm máy bay giấy. Mấy đứa nhỏ cũng không quá thất vọng vì nếu không lấy được bây giờ thì vẫn có thể lấy được trong dịp Tết Nguyên đán.



"Được rồi chị ơi, dịp Tết Nguyên Đán đưa cho chúng em nhé."



"Ừm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận