Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 263: Vào Không Gian 1

Hắc Hồ nói: "Hỗ Béo, thật ra tôi có chuyện này luôn muốn nói với cậu, thật ra tôi cũng luôn sống trong không gian riêng của một người, người đó chính là chủ nhân của tôi nhưng chủ nhân của tôi tốt hơn chủ nhân của cậu rất nhiều. Chị ấy không bao giờ hành hạ tôi mà còn nấu thường xuyên nấu những món ăn ngon cho tôi ăn nữa, chị ấy đối xử với tôi rất tốt."



Ho Béo nhìn Lạc Tĩnh Nghiên sau đó hỏi Hắc Hỗ: "Có phải chị gái đó là chủ nhân của cậu không?”



Hắc Hỗ nói: "Hỗ Béo, trước đây tớ chưa nói với cậu chuyện này bởi vì chủ nhân của cậu và chủ nhân của tớ đều không muốn người khác biết chuyện họ có không gian, đặc biệt là Trang Phi Phi vì thân phận của cô ta khác với người thường, tình cờ là cậu lại ở trong không gian của cô ta cho nên tớ mới không nói chuyện này cho cậu biết. Hỗ Béo, hy vọng cậu có thể hiểu cho chúng tớ."



"Hắc Hỗ, tớ biết mà nên tớ không trách hai người đâu."



Hắc Hỗổ nói: "Vì bây giờ cậu đang có khế ước với người phụ nữ đó nên bây giờ chỉ có thể để cậu thử tiến vào không gian của chủ nhân tớ xem có được không, nếu không được thì chúng ta tìm cách khác để cậu thoát khỏi không gian của người phụ nữ đó."



"Được."



Ho Béo nhìn Lạc Tĩnh Nghiên đầy mong đợi: "Chị ơi, em có thể tiến vào không gian của chị được không?"



Bây giờ Lạc Tĩnh Nghiên còn chưa nghe thấy được Hỗ Béo nói chuyện nên Hắc Hỗ giúp nó truyền đạt suy nghĩ lại cho Lạc Tĩnh Nghiên.



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Chị có thể để Hỗ Béo cố gắng thử tiến vào không gian của chị."



Hồ Béo mờ mịt, nó không thể tìm thấy lối vào không gian của Lạc Tĩnh Nghiên, nó đã thử nhưng cơ bản không vào được, dù cho Hắc Hỗ có đưa nó vào thì cũng vẫn không vào được.



Trong lúc hai con mèo đang cuống lên thì Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Irước đây Hỗ Béo bị ràng buộc với Trang Phỉ Phỉ như thế nào, chúng ta thử làm theo cách đó đi."



Cô mang đến một cái bát rỗng rồi căn ngón trỏ của mình, sau đó cô nhỏ vào trong bát một giọt máu. Hỗ Béo cũng căn móng mèo của mình rồi cũng nhỏ máu vào trong bát để máu của nó và máu của Lạc Tĩnh Nghiên trộn vào nhau.



Giây tiếp theo, kỳ tích đã xảy ra.



Trong căn phòng Hỗ Béo biến mắt không chút dấu vét, nó đã tiến vào không gian của Lạc Tĩnh Nghiên. Lạc Tĩnh Nghiên đóng cửa lại rồi kéo rèm cửa, sau đó Hắc Hỗ cũng tiền vào trong không gian.



Trong không gian là ruộng đất bao la, có một con mèo trắng như tuyết đang đứng bên cạnh luống rau xanh trông đặc biệt bắt mắt.



Hồ Béo háo hức chạy đến gần Lạc Tĩnh Nghiên rồi ngang đầu lên nhìn cô, trong đôi mắt xinh đẹp của nó lắp lánh tia sáng sùng bái.



"Chủ... em có thể gọi chị là chủ nhân không?”



Lạc Tĩnh Nghiên gật đầu.



"Đương nhiên là được."



Hổ Béo vui vẻ nhảy cẵng lên mấy lần.



Con mèo béo tròn mũm mĩm nhưng lại có thể nhảy lên rất cao và động tác cũng uyen chuyển.



"Tốt quá rồi, em muốn đổi chủ nhân, chủ nhân này rất xinh đẹp và tốt bụng, sau này Hỗ Béo có thể thường xuyên được ăn thịt rồi."



Lạc Tĩnh Nghiên mỉm cười: "Em cũng khá giỏi trong việc lấy lòng người khác đấy, miệng ngọt như bôi mật vậy."



"Thật sự chủ nhân này rất tốt."



Hổ Béo nhìn Lạc Tĩnh Nghiên bằng đôi mắt long lanh, sau đó nó tựa cái đầu nhỏ nhắn đầy lông của mình vào mắt cá chân của Lạc Tĩnh Nghiên rồi cọ qua cọ lại, nó nheo đôi mắt mèo của mình lại trông có vẻ đang rất hưởng thụ.



Lúc lâu sau nó dang rộng chân chạy đến một khoảng đất trống, dưới cái nhìn chăm chú của Lạc Tĩnh Nghiên nó lớn nhanh với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy rõ, cuối cùng lớn đến kích thước gần bằng một con hỗ trưởng thành, lông trên cơ thể nó càng thêm trắng sáng hơn và trông còn oai phong hơn bạch hỗ trong thực tế nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận