Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 633: Cảnh Đẹp Chiều Tà 2

Tiết Ngạn Thần ôm lấy cô, anh nhếch mày: "Triệu Quân với Trân Trân cố tình tạo cơ hội cho chúng ta ở cùng nhau, nếu chúng ta không làm chút gì đó thì có phải đã phụ lại lòng tốt của họ không?"



Lạc Tĩnh Nghiên biết ngay là người đàn ông này định làm gì, cô ngửa đầu hôn chủ lên môi anh, giây sau, cô đã bị anh ghìm lại, dùng môi của mình nhẹ nhàng hôn lên bờ môi cô, cũng tìm kiếm hơi thở trong miệng cô, hai cơ thể trẻ trung áp chặt lấy nhau, dường như anh muốn tạc cô vào trong xương thịt của mình.



Nửa tiếng sau, hai đôi tình nhân mới gặp lại ở chỗ đã tách ra trước đó, khuôn mặt bé nhỏ của Tần Trân Trân đỏ bừng, nhìn giống như mới bôi thêm phấn.



Lạc Tĩnh Nghiên thì tốt hơn cô ay một chút, nói chung là đã có kinh nghiệm trải qua nhiều lần rồi nên không còn thẹn thùng như vậy nữa.



Họ lại đi dạo với nhau một vòng trên núi, thấy mặt trời sắp ngã về Tây, Tiết Ngạn Thần mới nói: "Chúng ta xem hết hoàng hôn rồi hẳn và. "



Có thể cùng người yêu ngắm mặt trời lên rồi mặt trời lặn, đó là chuyện vô cùng hạnh phúc và am áp.



Ba người còn lại lập tức đồng ý. Ho treo lên một đỉnh núi tương đối cao, nơi này tầm nhìn thoáng, có thể thưởng thức cảnh chiều tà rất đẹp.



Hai đôi tình nhân trẻ ngồi xuống đất, lắng lặng đợi mặt trời lặn hoàng hôn buông xuống.



Mãi cho đến khi mặt trời đã hoàn toàn trốn vào trong khe núi, chân trời trở nên ảm đảm họ mới đứng dậy về nhà.



Về đến trong thôn thì sắc trời đã tối xuống rồi, Triệu Quân còn phải về nhà nghỉ khách ở thị trấn, Tần Trân Trân cũng phải về nhà, anh ấy và Tân Trân Trân đạp xe về thị trần.



Ban đêm, Lạc Tĩnh Nghiên và Tiết Ngạn Thần đến chuồng bò thăm mẹ Lạc và ba Lạc. Ba Lạc nhìn thấy Tiết Ngạn Thần trước, ông thở dài nói: "Nhìn xem, mới di có hai tháng mà đã gây như vậy rồi. "



Mẹ Lạc vội vàng rót ly nước am thêm chút đường trắng vào đưa cho Tiết Ngạn Thần, Tiết Ngạn Thần định đưa cho Lạc Tĩnh Nghiên, Lạc Tĩnh Nghiên từ chối, cô cũng rót cho bản thân một ly.



"Mẹ em cưng con rễ, anh đừng nghịch lại tắm lòng của bà ấy. "



Ba Lạc hỏi thăm tình hình hai tháng này với Tiết Ngạn Thần, Tiết Ngạn Thần kể lạ cho ông nghe về chuyện diệt cướp ở Tây Nam, để Lạc Tĩnh Nghiên và ba mẹ Lạc khỏi phải lo lắng, anh đều lược bớt hết những cảnh tượng chấn động lòng người, đến mức ba người còn lại đều cảm thấy đám cướp Tây Nam chỉ là phường du côn lưu manh bình thường mà thôi.



Ba Lạc nói: "Các con làm cái nghề này, mọi thứ đều phải cẩn thận đấy biết không, đừng bao giờ qua loa chủ quan. "



"Con biết rồi, thưa ba. "



Tiết Ngạc Thần và Lạc Tĩnh Nghiên cùng rời khỏi chuồng bò quay về chỗ ở, Lạc Tĩnh Nghiên vẫn để Tiết Ngạn Thần ngủ chung với Lạc Trường Thiên, nhưng tối qua người đàn ông này cơ bản đã nếm được sự ngon ngọt, cơ bản là không chịu đi ngay đến phòng Lạc Trường Thiên, cứ ôm dính lây Lạc Tĩnh Nghiên rất lâu, sau đó mới đi ngủ chung với Lạc Trường Thiên.



Hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn thì Tiết Ngạn Thần đã đi, Lạc Tĩnh Nghiên ăn cơm xong thì đến quán rượu làm.



Trên đường tan làm về thấy thì thấy Giang Mãn Nguyệt, vừa thấy Giang Mãn Nguyệt là cô lập tức phán khởi đi qua.



Giang Mãn Nguyệt là một người biết nhiều chuyện, Lạc Tĩnh Nguyên thấy trong ánh mắt của cô ấy lấp lóe ánh sáng là biết ngay cô ấy lại muốn trò chuyện với mình.



Giang Mãn Nguyệt phấn khích sáp lại gần: "Tĩnh Nghiên, có nghe nói gì chưa? Lý Hồng Anh ấy, sang tháng là sắp sinh con rồi, đi đứng bình thường cả, không biết đã có chuyện gì mà lại bị Lưu Ái Quốc đập cho một trận, đánh gãy cả chân luôn, chắc chẳng khỏi được chỉ trong hai ba tháng đâu
Bạn cần đăng nhập để bình luận