Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 583: Chất Lượng Công Trinh 3

Điều này càng chứng tỏ người phá hoại này chính là Lạc Tĩnh Nghiên. Lạc Tĩnh Nghiên rất khỏe, có thể đây được bức tường.



Cô ta càng nghĩ càng tức giận, cơn giận khiến cô ta tạm thời quên mat sự chênh lệch sức lực giữa mình và Lạc Tinh Nghiên, đây cô ta đến trước mặt Lạc Tĩnh Nghiên, bàn tay giơ lên tát mặt cái về phía mặt Lạc Tĩnh Nghiên.



Bốp một tiếng!



Cái tát của cô ta không rơi vào mặt Lạc Tĩnh Nghiên, mà ngược lại còn bị Lạc Tĩnh Nghiên nắm lấy cổ tay. Lạc Tĩnh Nghiên thuận thế kéo cánh tay cô ta, dùng trái tay tát mạnh một cái vào mặt cô ta.



"Thanh niên trí thức Trang, cho cô một cái tát, cô đã tỉnh táo chút nào chưa? Vừa sáng ra, cô bị thần kinh à? Có bệnh thì đến bệnh viện mà điều trị, đừng có tới chỗ tôi giở trò lưu manh."



Trang Phỉ Phi che nửa bên má bị đánh, nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào bức tường bị sập bên kia của mình: "Lạc Tĩnh Nghiên, cô còn không biết xấu hỗ mà đánh tôi. Cô nhìn chuyện tốt cô làm đi. Bức tường vừa xây dựng bên chỗ tôi đều đã bị cô phá hỏng. Lạc Tĩnh Nghiên, cô chính là đồ tiểu nhân đê tiện vô liêm sỉ. Cô chỉ biết lén lút chơi xấu, cô không biết xấu hỗ!"



"Câm miệng của cô lại!" Bóp! Bóp! Bốp!



Lại liên tiếp ba tiếng bàn tay tát vào mặt vang lên. Trang Phỉ Phi lập tức bị ba cái tát của Lạc Tĩnh Nghiên đánh cho đầu óc choáng váng. Do quán tính do cái tát tạo ra, cơ thể cô ta không ổn định, sau khi xoay ba vòng tại chỗ, trọng tâm cơ thể nghiêng nghiêng, rằm một tiếng ngã xuống đắt.



Trên mặt cô ta có một cơn đau nóng rát, chạm vào dường như tê dại, vậy mà Lạc Tĩnh Nhiên lại có thể ra tay với cô ta tàn nhẫn như Vậy.



Lúc này xung quanh có nhiều người nhìn như vậy, cô ta đã mắt hết mặt mũi, sự căm hận tràn ngập trong lòng ập đến khiến cô ta không thể nuốt trôi cục tức. Cô ta tiện tay sờ một viên gạch trên mặt đất, cầm lấy rồi ném về phía Lạc Tĩnh Nghiên...



Lạc Iĩnh Nghiên khéo léo né tránh viên gạch do Trang Phi Phi ném, đồng thời di chuyển cơ thể giơ chân lên đá vào bụng Trang Phi Phi.



Trang Phỉ Phỉ bị đau, kêu lên thảm thiết một tiếng, theo bản năng lấy tay che cái bụng bị đau, cuộn tròn thành hình tôm.



Cơn đau dữ dội khiến cô ta hoàn toàn tỉnh táo, cô ta biết về mặt sức mạnh mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Lạc Tĩnh Nghiên, vì vậy cô ta thu tay lại, không chủ động tấn công Lạc Tĩnh Nghiên nữa.



Khi cô ta ngang đầu nhìn Lạc Tĩnh Nghiêm, ánh mắt vẫn tràn day tức giận và ác ý như cũ.



"Lạc Tĩnh Nghiên, cô lén lút đánh đổ tường của tôi, cô còn không biết xấu ho mà đánh tôi. Cô cứ chờ đấy, tôi sẽ đi đến chỗ đại đội trưởng kiện cô, để đại đội trưởng làm chủ thay tôi, trừng phạt cô, một kẻ tiểu nhân hen hạ, núp trong chỗ tối để hại người."



Lạc Tĩnh Nghiên cảm thấy thật buồn cười: "Cô muốn kiện thì cứ kiện. Tuy nhiên, cô không có bằng chứng đã nói tôi xô d6 tường của cô. Cô tùy tiện vu khống tôi, đánh cô là để dạy cho cô một bài học xứng đáng. Nếu cô dám ra ngoài nói bậy, hủy hoại thanh danh của tôi, tôi sẽ không tha cho cô.”



"Lạc Tĩnh Nghiên, cô dám làm không dâm nhận, tôi không he vu oan cho cô. Cô cho rằng tôi có thời gian rảnh rỗi như vậy sao? Tất cả bức tường đang tốt đẹp của tôi đều bị đỗ. Chỉ có cô nhìn tôi không vừa mắt. Không phải cô thì làm thì còn có thể là ai?"



"Ò, như vậy. Thế lúc trước gạch mộc của tôi không thấy đâu là do cô ăn trộm.”



"Không, không phải tôi làm."



"Hừ, tường của cô bị ai đẩy thì cô tìm người đó, đừng ở chỗ tôi giở trò lưu manh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận