Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 201: Ăn Trộm. 1

Chuong 201: An Trom. 1



Thanh niên trí thức Lạc sợ người khác hiểu lầm, còn cố ý nói: "Thanh niên trí thức Phương, tôi đã nói tôi không cần anh đi lấy củi mà, anh xem anh nhiệt tình quá rồi, không nói một lời đã mang hai bó củi tới."



Phương Chí Viễn: Không phải cô kêu tôi đi lấy củi cho cô sao?



Nhưng trên mặt anh ta vẫn cười ha hả: "Thanh niên trí thức Lạc khách sáo quá rồi. Chúng ta đều là thanh niên trí thức, sống trong cùng một cái viện, theo lý mà nói thì nên giúp đỡ lẫn nhau."



“Thanh niên trí thức Phương nói đúng, ngày mai anh có thời gian không? Trời càng lúc càng lạnh, củi đốt đi cũng hao nhanh quá, nếu được thì anh lại giúp tôi đi lấy thêm một ít đi."



Phương Chí Viễn gần như sắp lộ ra bản chất thật của mình, Lạc Tĩnh Nghiên thế mà còn sai khiến anh ta.



"Thì ra thanh niên trí thức Phương đưa cho tôi hai bó củi chỉ là làm bộ làm tịch, khiến tôi cho rằng anh là người tốt."



"Không thành vấn đề." Phương Trí Viễn nghiến răng nghiến lợi, sau đó miễn cưỡng đồng ý: "Ngày mai tôi lại đi lấy củi cho cô."



"Vậy cảm ơn thanh niên trí thức Phương."



"Không cần khách sáo, nên làm vậy mà." Phương Trí Viễn cũng không có rời đi ngay, anh ta giúp Lạc Tĩnh Nghiên kiếm củi, Lạc Tĩnh Nghiên nên tỏ vẻ một chút, cho anh ta ăn hai quả táo ngọt cũng được, nếu không để cho những thanh niên trí thức khác nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ nói cô là người không hiểu chuyện.



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Chẳng lẽ thanh niên trí thức Phương còn muốn ở lại ăn cơm sao? Xem ra anh thực sự không đơn thuần là muốn giúp chúng tôi mà còn có mục đích khác. Nhưng mà thật xin lỗi, tôi chỉ nau cơm cho tôi và em trai của tôi ăn mà thôi. Nói đúng hơn là lương thực của chúng tôi không có nhiều, cho nên sẽ không thể giữ anh lại ăn cơm được." "Không có không có. Thanh niên trí thức Lạc đừng hiểu lầm, tôi không muốn ăn bất cứ thứ gì của các người hét."



"Vậy thì chính là vì anh muốn rình coi, sau đó nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tôi. Thanh niên trí thức Phương, anh là đồ lưu manh."



Phương Chí Viễn vội vàng giải thích: "Thanh niên trí thức Lạc, đây là một sự hiểu lầm lớn. Tôi chắc chắn không phải là người như vậy. Được rồi, tôi sẽ không làm phiền cô nữa."



Nói xong anh ta đã nhanh chóng rời đi.



Ngày hôm sau, Phương Chí Viễn vừa ăn sáng xong là đã ngoan ngoãn lên núi kiếm củi dưới ánh mắt cảnh báo của Lạc Tĩnh Nghiên.



Ngày tiếp theo, Phương Chí Viễn đã đưa cho Lạc Tĩnh Nghiên bốn bó củi, nhưng anh ta lại không nhận được một chút lợi ích nào từ Lạc Tĩnh Nghiên.



Giang Mãn Nguyệt không hiểu tại sao Lạc Tĩnh Nghiên lại chấp nhận sự giúp đỡ của Phương Chí Viễn, cô ấy đã hỏi Lạc Tĩnh Nghiên: "Phương Chí Viễn lấy củi cho cậu là vì anh ta muốn tiếp cận cậu. Không phải cậu đã nói anh ta không phải là người tốt sao?"



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Nếu anh ta muốn lấy thì cứ để anh ta lấy. Người ta nói rất sẵn lòng giúp đỡ cho các đồng chí khác. Dù sao mình cũng sẽ không cho anh ta cơ hội tiếp cận mình, nhưng nếu anh ta muốn làm việc thì mình sẽ không ngăn cản anh ta."



Giang Mãn Nguyệt cười nói: "Đúng vậy, loại người này nên bị lợi dụng một chút mới đúng.”



Lý Hồng Anh tìm được bà mối, sau đó còn cố ý đến nhà của Lưu Ái Quốc để cầu hôn, bởi vì điều kiện ở trong nhà của Lưu Ái Quốc không được tốt, ba đã qua đời, phía dưới còn có ba người em trai, khiến anh ta gặp khó khăn trong việc tìm đối tượng, cho nên đã 21 tuổi rồi mà vẫn không có cô gái nào sẵn lòng kết hôn với anh ta.



Nhưng lúc này lại đột nhiên có người chủ động tới cửa cầu hôn, mẹ Lưu vui mừng đến mức không khép được miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận