Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 317: Tối Mai Giao Dịch? 3

Chuong 317: Toi Mai Giao Dich? 3



"Vi ba chị thích nấu ăn nên chị theo học ông ấy từ nhỏ, ông ấy cũng không phải đầu bếp chuyên nghiệp đâu mà chỉ đơn giản là thích làm ra những món ngon thôi."



"Chỉ yêu thích thôi mà có thể làm tốt như vậy thì cũng không đơn giản đâu."



Trong lúc ăn cơm bà nội Tần cũng khen ngợi Lạc Tĩnh Nghiên: "Tĩnh Nghiên, tay nghề của cháu lại tiến bộ rồi."



"Vậy sao ạ."



Lạc Tĩnh Nghiên nói.



Nước suối linh đã âm thầm phát huy tác dụng rồi.



Ăn cơm xong thì Lạc Tĩnh Nghiên chuẩn bị rời đi, bà nội Tần lấy điểm tâm trong nhà ra đưa cho cô: "Cháu cầm máy thứ này về ăn đi.”



"Bà nội, cháu không cần đâu ạ, bà giữ lại ăn đi ạ.”



Bà nội Tần không vui nói: "Cháu coi thường bà nội, cháu không thích đồ bà nội cho cháu."



"Đương nhiên không phải rồi ạ."



"Vậy cháu mau cầm lấy đi."



Lạc Tinh Nghiên không còn cách nào khác nên cung kính không bằng tuân mệnh.



Khi cô ra về bà nội Tần còn tiễn cô đến cổng nhà, tình cờ gặp được dì Lý. Di Lý than phiền với bà nội Tần: "Cũng không biết cái cậu Đồng Tiêu đang làm gì thế, đã lâu lắm rồi không đến chỗ chúng ta bán đồ. Thậm chí nhà tôi đã hết gạo rồi mà cháu trai nhỏ của tôi cũng muốn ăn táo, không biết khi nào thì cậu ta mới đến đây?"



Bà nội Tần cũng hơi lo lắng vì cháu gái của bà cụ cũng đang mong ngóng Đồng Tiêu đến, nhưng đã hơn nửa tháng trôi qua rồi vẫn không thấy người đâu.



Lạc Tĩnh Nghiên rất muốn cười nhưng vẫn phải cố gắng mim chặt môi.



Bà nội Tần nói: "Có lẽ dạo này tuyết rơi nhiều nên mọi người cũng không tiện ra ngoài."



"Có lẽ là vậy, trời phải nắng mấy ngày liền thì mới đến." Di Lý nóng lòng nói.



"Anh biết được?"



Bà nội Tần kéo Lạc Tĩnh Nghiên qua, bà cụ cũng không nói chuyện cùng dì Lý nữa. Đi đến cửa, bà nội Tần mới nói với Lạc Tĩnh Nghiên: "Cháu gái, có thời gian thì thường xuyên đến nhà bà nhé."



"Cháu biết rồi bà nội."



Lạc Tĩnh Nghiên trở về Đại đội, cô đi đến chuồng bò, để lại cho ba mẹ Lạc một ít gạo và mì, cùng với mười mấy quả trứng gà, mấy cây cải thảo, củ cải trắng và khoai tây, còn có bánh đậu xanh cô làm lần trước, để ba Lạc đưa cho bà lão Trương một ít.



Sau giờ ngọ, ánh nắng dịu lại, Hổ Béo nằm ngủ say sưa trên giường của Lạc Tĩnh Nghiên, Hắc Hồ không có chờ trong không gian của Lạc Tĩnh Nghiên, mà đang nằm ườn ra phơi nắng trên một tắm ván gỗ trước phòng của cô.



Bình thường Trang Phi Phỉ nhìn thấy Hắc H6 cũng không nói gì, nhưng mắt ngày nay mèo của cô ta bị mất, nhưng mèo của Lạc Tĩnh Nghiên lại bình yên vô sự nằm phơi nắng, bởi vì oán hận Hỗ Béo, cô ta cũng giận thớt chém cá với Hắc Hỗ: "Mèo đều không phải thứ tốt."



Cô ta thừa dịp Hắc Hỗ đang ngủ, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Hắc Hồ, nhắc chân lên đá Hắc Hỗ.



Hắc Hổ đang ngủ ngon lành, nhất thời không để ý, bị cô ta đá ra thật xa.



Ngoại trừ có chức năng truy tìm kho báu, sẽ không bị bệnh hay chết một cách tự nhiên ra, thì kỳ thật thể trạng của nó không khác gì những con mèo bình thường khác cả, một cước này của Trang Phi Phi đá nó ra rất xa, Hắc Hỗ chỉ cảm thấy bụng nó rất đau, may mà cuối cùng nó kịp thời phản ứng lại, dùng hết sức lực nhảy xuống mặt đắt, không để bị va vào tường.



Nó hung hăng nhe răng với Trang Phi Phi, Trang Phi Phi sợ nó sẽ nhào lại cắn mình, cầm gậy đuôi Hắc Hỗ ra sân.



Vốn dĩ Hỗ Béo có thể cắn lại cô ta, nhưng vì không muốn gây phiền toái cho chủ nhân, nó lựa chọn nhẫn nhịn.



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn thấy, vội vàng đi ra ngoài sân: [Hắc Hồ, em làm sao vậy. ]



[Chủ nhân, vừa nãy người phụ nữ chết tiệt này nhân lúc em đang ngủ say, dùng chân đá em. ]
Bạn cần đăng nhập để bình luận