Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 191: Báo Ứng 2

Anh ta bước từng bước đi đến bên Lạc Tĩnh Nghiên, bước chân rơi xuống những lớp cỏ tranh hỗn loạn trên mặt đất phát ra âm thanh sot soạt vang dội trong căn phòng yên tĩnh.



Ngay lúc này đột nhiên Lạc Tĩnh Nghiên cũng xoay người lại chiếu chiếc đèn pin trong tay hướng lên trên cằm mình sau đó nhanh chóng ấn vào chốt mở của chiếc đèn pin.



Ngay khi ánh sáng của chiếc đèn pin được bật lên, ánh sáng chiếu vào chiếc mặt nạ Lạc Tĩnh Nghiên đang đeo hiện ra một hình ảnh trông rất quỷ dị.



Cùng lúc đó Lại Xuân Minh trông thấy một khuôn mặt trắng bệch, xấu xí, cực kỳ quái dị khủng bố, bộ dáng giống như một bộ xương khô khiến anh ta sợ tới mức hét to một tiếng.



Chỉ vì quá mức sợ hãi mà anh ta còn quên mất cả việc lui về phía sau, đến khi anh ta muốn lùi xuống thì mới phát hiện hai chân của mình đều đã mềm nhũn. Anh ta đứng tại chỗ toàn thân run rây, cuối cùng anh ta không thể trụ được nữa mà ngã ngồi xuống mặt đắt.



Nếu như không phải trong phòng quá tối thì chắc chắn Lạc Tĩnh Nghiên có thể nhìn thấy được khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi của anh ta.



Đôi môi anh ta run rấy, hàm răng cũng run lên cam cập, giọng nói cũng phát run, đầu lưỡi giống như bị thắt lại.



"Cô... cô là ai2 Vì... vì sao lại ở đây?"



Lạc Tĩnh Nghiên đứng lên, dùng giọng nói cực kỳ quỷ dị nói: "Tôi là ai, anh không nên biết tôi là ai. Lại Xuân Minh, anh uy hiếp tôi lên giường với anh, khiến tôi mang thai đứa con của anh. Sau này anh lại sắp xếp để gã vô lại kia cưỡng hiếp tôi, hại tôi bất đắc dĩ phải nhảy xuống sông. Ha ha, Lại Xuân Minh, anh cũng thật đê tiện, thật vô liêm sỉ, hôm nay tôi tới đây để lấy mạng anh. Tôi và con tôi đều chết oan uỗng, tôi muốn anh phải chết theo tôi và con của tôi, tôi sẽ kéo anh xuống địa ngục." Lại Xuân Minh sợ tới mức sắp mắt trí, đột nhiên anh ta nghĩ tới một người phụ nữ đã từng bị anh ta chơi chán rồi ném cho gã vô lại.



"Trương... cô là thanh niên trí thức Trương.”



Hiện tại đối phương hoàn toàn là bộ dáng với khuôn mặt quỷ, nhìn không ra bộ dáng nào của Trương Tử Nguyệt khi còn sinh thời. Đây cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời anh ta nhìn thấy quỷ, hoá ra quỷ thật sự khó coi như vậy.



Anh ta không muốn chết cũng sợ quỷ sẽ bắt mình đi, vì thế nên anh ta đã cầu xin quỷ tha thứ: "Trương... thanh niên trí thức Trương, tôi không muốn hại cô đâu, là do tên vô lại kia muốn thân thể của cô, anh ta làm vấy bản cô, cô phải đi tìm anh ta lấy mạng chứ không phải tìm tôi."



"Hừ, anh cho rằng tôi không biết sao, vì muốn thoát khỏi tôi mà đêm đó anh đã lừa tôi đến đây. Tôi cho rằng người tới sẽ là anh, không ngờ người tới lại là gã vô lại, nhất định là do anh bảo anh ta tới đây. Lại Xuân Minh, kể từ sau khi tôi tới nơi này là anh đã uy hiếp, muốn chiếm lấy tôi, sau đó khiến tôi phải khuất phục anh. Anh làm loại chuyện này còn không mang theo bao cao su, sau khi tôi mang thai thì anh lại chê tôi phiền toái, sợ ảnh hưởng đến anh, vậy nên anh đã sắp xếp để gã vô lại ngủ với tôi. Lại Xuân Minh, hôm nay tôi nhất định phải giết chết anh." Thật ra Lạc Tĩnh Nghiên cũng không rõ chỉ tiết lắm, trong đó có rất nhiều chuyện đều là do cô bịa đặt.



Nhưng có một điều không thể sai đó chính là Lại Xuân Minh là một tên tiểu nhân đê tiện, anh ta phải được dạy cho một trận.



Cô vươn tay để lộ ra bộ móng tay dài màu đỏ, quơ quào trước mặt Lại Xuân Minh giống như muốn chộp đấy anh ta.



"Lại Xuân Minh, trả lại mạng sống cho tôi và con tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận