Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 755: Mèo Nhỏ Ăn Cá 3

Trước đó trong không gian đều ăn cá đông lạnh của Trang Phi Phỉ. Món cá tươi này chắc chắn ngon hơn cá đông lạnh. Nó muốn nhân lúc Lạc Trường Thiên không chú ý cho Hỗ Béo một con.



Nó ngậm con cá đi tới trước mặt Lạc Tĩnh Nghiên: [Chủ nhân, em muốn cho Hỗ Béo ăn cá tươi.]



Lạc Tĩnh Nghiên mỉm cười với nó: "Yên tâm đi, bây giờ Hỗ Béo đã có cá ăn. Ban nãy câu được may con chị cho em ấy rồi"



Lúc cô bỏ cá vào trong thùng nước, thấy Lạc Trường Thiên chỉ lo tát cá không để ý nên đã lặng lẽ ném cá vào không gian cho Hỗ Béo ăn.



[Vậy được rồi, chủ nhân, Hỗ Béo có ăn thì tốt.]



[Ừm, vậy em cũng mau hưởng thụ thức ăn ngon đi. ]



[Da. ]



Lạc Tĩnh Nghiên lấy ra một ít nước suối trong không gian đổ xuống sông trước mặt, cá lập tức bơi về phía bên này. Chẳng bao lâu sau, cô lại câu được một con cá chép nặng khoảng ba cân. Bỏ vào trong thùng nước, ba phút sau lại câu được con cá lớn, cô lặng le cho vào trong không gian.



Lúc sau, cô lại câu được con cá chép nặng khoảng ba cân. Mà Lạc Trường Thiên cũng tát được hai con cá nhỏ khoảng 1 cân và mấy con cá nặng hai cân.



Chỗ bọn họ bắt cá nằm ở một khúc ngoặt trên sông, chỗ bờ sông tốt nhất đã bị cỏ dại mọc cao che phủ. Vào lúc bọn họ đang thu dọn chuẩn bị về nhà thì Lạc Tĩnh Nghiên nghe thấy một tiếng kêu cứu từ xa, nghe như tiếng của một đứa trẻ.



"Chị, em tới cứu chị, chị chờ em."



Cô không nhìn thấy tình hình bên kia do bị đám cỏ lau che khuất nhưng có thể nghe ra bên đó đang gặp chuyện khẩn cấp.



Cô lập tức đứng lên nói với Lạc Trường Thiên: "Tiểu Thiên, chị qua kia nhìn một lát, em tuyệt đối đừng xuống nước nghe chưa?" Lạc Trường Thiên cũng biết bên kia xảy ra chuyện lớn nên mau chóng gật đầu.



Lạc Tĩnh Nghiên dặn dò cậu xong thì mau chóng vén cỏ lau chạy qua bên có tiếng kêu cứu kia.



Sau khi Lạc Tĩnh Nghiên di qua thấy có một người đang vùng vẫy cánh tay giữa sông. Giữa sông là nơi sâu nhất, nếu không biết bơi mà bơi qua đó thì nhất định sẽ chìm. Một chàng trai khoảng mười mấy tuổi đang định nhảy xuống nước: "Chị, em tới cứu chị đây."



Lạc Tĩnh Nghiên mau chóng ngăn cậu ấy lại: "Em biết bơi không? Dù có biết bơi thì em nhỏ như vậy cũng không cứu được cô ay đâu. Em ở trên bờ chờ chị, chị xuống cứu cô ấy."



Nói xong, Lạc Tĩnh Nghiên nhảy xuống sông, bơi tới trước mặt cô gái kia, kéo cô ấy lên bờ.



Lên tới bờ, cô gái đã rất yếu rồi. Lạc Tĩnh Nghiên ấn bụng và ngực cô ấy rồi tiến hành hô hấp nhân tạo cho cô ấy.



Sau hơn mười phút, cuối cùng cô gái cũng tỉnh dậy.



Cô gái biết được Lạc Tĩnh Nghiên là người cứu mình, vô cùng cảm kích, bởi vì Lạc Tĩnh Nghiên là người biết lái máy kéo duy nhất trong thôn, cũng là người chịu trách nhiệm cho phường rượu, người trong thôn đều biết tới cô.



"Cảm ơn chị, thanh niên trí thức Lạc. Cảm on chị đã cứu em."



Cô gái rơi xuống nước năm nay mười sáu tuổi, là một cô gái nhà giàu của thôn, tên Diêu Kim Dung,



Bên cạnh là em trai cô ấy - Diêu Kim Hỗ - vừa rồi đã bị dọa phát khóc, mắt thấy chị gái tỉnh lại, giờ hãy còn đang gạt nước mắt.



"Chị, chị tỉnh rồi, đều tại em không tốt, làm chị bị ngã, còn không cứu được.”



Lạc Tĩnh Nghiên hỏi Diêu Kim Dung: "Sao em lại ngã xuống nước vậy."



Diêu Kim Dung chưa kịp trả lời, Diêu Kim Hỗ đã nói trước: " Đều do em không tốt, em muốn xuống nước mò tôm, bởi vì ở chỗ nước nông không mò được, nên nghĩ là di đến chỗ sâu chút. Chị Dung không cho em ởi, em không nghe nhất định muốn đi. Chị sợ em gặp chuyện không may, chạy theo đuổi em lên bờ, xong lại trượt xuống bên dưới, hu hu hu, suýt chút nữa đã hại chết chị."
Bạn cần đăng nhập để bình luận