Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 312: Gửi Thư Về Nhà 2

Lạc Tĩnh Nghiên đang đeo một đôi găng tay bằng len nhưng Tiết Ngạn Thần sợ cô lạnh nên dứt khoát kéo tay cô vào trong túi áo khoác bông của mình, anh mỉm cười nhìn cô: "Thế này sẽ không lạnh nữa.”



Lạc Tĩnh Nghiên cảm thấy giống như cô đã bị một tên lưu manh bắt cóc về nhà lại vừa cảm thấy ngọt ngào am áp.



Họ đi vòng quanh ngọn núi rồi sau đó mới chuẩn bị về nhà.



Khi xuống núi, đường không dễ đi. Tiết Ngạn Thần đứng trước mặt Lạc Tĩnh Nghiên rồi anh uốn cong người: "Ba xã, anh cõng em xuống núi."



"Anh muốn đóng vai trư bát giới cõng vợ xuống núi à?"



Lạc Tĩnh Nghiên cười đùa với anh.



Người đàn ông không những không khó chịu mà còn ranh mãnh Cười với cô.



"Không cần biết anh là ai nhưng dù sao thì em cũng là vợ anh, không biết vợ anh có sẵn lòng để anh phục vụ hay không?”



Hình như Lạc Tĩnh Nghiên suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Nhận thấy anh có sức khỏe lại tài giỏi, trông dáng người cũng tốt nên bổn cô nương đây sẽ thành toàn cho anh."



"Cảm ơn bà xã." Lạc Tĩnh Nghiên nằm trên lưng anh, hai tay cô vòng qua ôm lấy cổ anh, hai chân cô bị cánh tay của anh giữ chặt.



"Bà xã, ngồi yên nhé, chúng ta xuất phát đây."



"Xuất phát thôi!"



“Tuân lệnh.”



Khi họ xuống gần đến chân núi thì Lạc Tĩnh Nghiên sợ bị người khác nhìn thấy, mấy bà nhiều chuyện ở trong thôn không cần biết họ là người yêu hay là vợ chồng, chỉ cần hành vi của họ không vừa mắt thì mấy người đó cũng có thể thêm mắm dặm muối để buôn chuyện.



Lạc Tĩnh Nghiên nói Tiết Ngạn Thần đặt cô xuống, trên trán của anh lắm tắm ma hôi nên cô giơ tay lên lau cho anh. Hai người họ chia tay ở ngã ba thôn, Tiết Ngạn Thần nói: "Tĩnh Nghiên, chúng ta dành chút thời gian lên thị trấn chụp may bức ảnh đi, anh muốn gửi ảnh của em cùng với thư về nhà cho ba mẹ, em đồng ý không?"



"Được, sớm muộn gì con dâu cũng phải ra mắt ba mẹ chồng, mặc dù bây giờ không thể gặp được họ nhưng gửi một bức ảnh thì cũng có thể."



"Cảm ơn em."



Sau khi chia tay nhau thì mỗi người họ quay lại các Tri Thanh Điểm ở các đại đội tương ứng của họ.



Ngày hôm sau họ cùng nhau lên thị tran để tìm tiệm chụp ảnh. Dau tien Tiet Ngan Than yeu cầu thợ chụp ảnh chụp hai bức ảnh riêng cho hai người họ, sau đó anh mới hỏi Lạc Tĩnh Nghiên: "Chúng ta là người yêu của nhau, có thể chụp cùng một bức ảnh không?”



Ngay lập tức Lạc Tĩnh Nghiên đến đứng bên cạnh anh, họ cùng nhau chụp một tắm ảnh.



Thợ chụp ảnh mỉm cười: "Hai bạn trẻ này giống một đôi vợ chồng son quá."



Thợ chụp ảnh mỉm cười: "Hai bạn trẻ này trông giống một đôi vợ chồng son quá."



"Cảm ơn."



Tiết Ngạn Thần cười cảm ơn thợ chụp ảnh. Đến khi trả tiền, Tiết Ngan Than dan do tho chup anh rửa bức ảnh chụp chung thành ba bức, thợ chụp ảnh viết cho họ một mẫu giấy dặn họ một tuần sau đến nhận ảnh.



Trang Phi Phi mãi chưa tìm ra tung tích của Hỗ Béo nên tâm tư cô ta đang rối bời.



Bởi vì Hổ Béo ràng buộc không gian với cô ta nên nó không thể rời ra cô ta quá năm trăm mét nhưng Hổ Béo đã biến mất hơn một tháng rồi. Vốn dĩ cô ta đã nghĩ cái thứ đó sẽ không chịu nổi nỗi đau khổ thèm ăn rồi sẽ chủ động bước vào không gian, thừa nhận lỗi lầm với cô ta và cầu xin cô ta thương xót, nhưng sự thật lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô ta. Nếu Hổ Béo ở trong bán kính một dặm thì trong khoảng thời gian này cô ta chưa nhìn thấy nó lần nào.



Ở bên ngoài trời lạnh cóng, chẳng lẽ Hỗ Béo đã bị chết cóng ở một ngóc ngách nào đó rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận