Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 896: Có Khách Tới Nhà 3

Tướng mạo ba Tiết thuộc về khuôn mặt vuông, trán cao, mày rậm mắt to, điển hình là khuôn mặt có phúc, thoạt nhìn ôn hòa, phóng khoáng. Tiết Ngạn Thần chính là sự kết hợp giữa ba Tiết và mẹ Tiết, gần như di truyền tất cả ưu điểm của hai người.



Tiết Ngạn Thần nói sẽ không để cho cô ở Tiết gia nhìn thấy Tiết Ninh Nam, Tiết Ninh Nam thật đúng là không có ở chỗ này, không biết sau đó có thể xuất hiện hay không. Hai nhóc ty bên cạnh, hẳn là con của Cô Tiết.



Cô còn chưa gặp qua bà Tiết, không biết bà Tiết sẽ có thái độ gì với cô, lão nhân gia không ở chỗ này hy vọng lát nữa gặp mặt, sẽ không nháo đến xấu hỗ.



Tiết Ninh Ngọc đi tới "Ngạn Thần, Tĩnh Nghiên, hai người đã tới rồi."



Cô ấy bắt lấy tay Lạc Tĩnh Nghiên, kéo cô vào bên trong: "Em trai tôi thật sự là có phúc khí, tìm được một cô gái tốt như cô, bên ngoài cô so với trong ảnh còn xinh đẹp hơn rất nhiều."



"Chị quá khen rồi."



Tiết Ninh Ngọc giới thiệu ba Tiết với cô: “Đây là ba.”



Lạc Tĩnh Nghiên thế nhưng không biết nên gọi ba Tiết như thế nào, suy nghĩ một chút,"Chào bác trai." Cô và Tiết Ngạn Thần còn chưa kết hôn, lại là lần đầu tiên gặp ba Tiết, nếu lúc này gọi ba, quá đường đột.



Ba Tiết cười gật đầu, cảm thán nói: "Con gái của lão Lạc đã lớn như vậy, sắp thành con dâu Tiết gia chúng ta rồi."



Tiết Ngạn Thần nói: "Cũng là ba cùng ba vợ có duyên phận, chiến hữu lúc trước hiện tại đã thành thông gia.”



Viên Viên đại khái là biết Lạc Tĩnh Nghiên là mợ của cô bé, lảo đảo chạy tới. Ngắng đầu lên nhìn Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Cô chính là mợ rồi, mợ quá xinh đẹp, so với trong ảnh còn xinh đẹp hơn."



Cô bé vươn bàn tay nhỏ ôm lấy Lạc Tĩnh Nghiên, Lạc Tĩnh Nghiên bế bé lên, đặt lên đùi mình, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé: "Viên Viên cũng rất đẹp, rất ngoan."



Tiểu Triệu Minh không có nhan khống như Viên Viên, cậu bé vẫn giống như bình thường, đang chơi ếch sắt lần trước Tiết Ngạn Thần mua cho. Còn vẫy bàn tay nhỏ bé gọi Viên Viên: "Chị mau tới chơi với em."



Viên Viên không đi qua,"Chị không muốn chơi với em, chị muốn ở cùng một chỗ với mợ." Hai bàn tay nhỏ bé đem Lạc Tĩnh Nghiên ôm chặt lấy.



Tiết Ngạn Thần ngồi xuống, hỏi: "Mẹ và bà nội sao không ở đây?”,'Mẹ con và bà nội con ra ngoài mua thức ăn, cũng sắp về rồi." Tiết Ngạn Thần lấy ra một ít bánh ngọt Lạc Tĩnh Nghiên làm, trước tiên chia cho hai đứa nhỏ ăn: "Nếm thử tay nghề của mo các con." Hai đứa nhỏ mỗi người cầm một miếng bánh táo ăn.



"Ôi, mợ làm ăn ngon”Viên viên bẹp bẹp cái miệng nhỏ nhắn nói.



Tiểu Triệu Minh cái gì cũng không nói, chỉ là không ngừng ăn, ăn xong một miếng lại đưa tay đòi Tiết Ngạn Thần: "Cậu, con còn muốn ăn."



Tiết Ngạn Thần cố ý không cho cậu: "Nói cho cậu biết, mợ làm đồ ăn có ngon hay không?”,



"Ăn ngonl"



"Thật ngoan!"



"Là thật sự ngon sao, vậy gọi mo đi." Tiểu Triệu Minh gọi Lạc Tĩnh Nghiên một tiếng "mợ", Lạc Tĩnh Nghiên cười sờ đầu cậu bé. Tiết Ngạn Thần lại cho bé một miếng, sau đó đặt bánh ngọt lên bàn trà, ai ăn thì lấy. Tiết Ninh Ngọc cùng Ba Tiết chờ không kịp mẹ Tiết cùng bà Tiết, mỗi người cầm một miếng ăn trước, thật sự là hai người trước đó đã ăn qua bánh ngọt Lạc Tĩnh Nghiên làm, vẫn luôn thèm món này.



Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện rôm rả."Mẹ đã nói không đi, con nhất định muốn mẹ đi, không rất tốn kém sao.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận