Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 951: Vội Vàng Đến Tỉnh Du 1

"Vậy thì tốt rồi, trời cũng muộn lắm rồi, cháu bận gì thì làm đi, chúng ta về nhà trước đây."



"Dạ, thím đi cẩn thận."



"Không sao đâu."



Lạc Tĩnh Nghiên cằm lá thư cảm ơn quay trở vào trong nhà, khi bà nội Tiết nhìn thấy thế thì ngay lập tức nảy ra ý tưởng, trên mặt của bà ấy lộ ra vui mừng.



Có vẻ như chuyện hôn nhân của cháu trai và cháu dâu có bức chuyển biến tốt.



"Tĩnh Nghiên, để bà nội xem thư cảm ơn đó đi."



Lạc Tĩnh Nghiên đưa lá thư cho bà nội Tiết, bà nội Tiết xem xong rồi nói: "Tĩnh Nghiên, hình như bà nội đã tìm ra cách ngăn Ngạn Thần xuất ngũ rồi, ngoài ra còn có cách để các cháu kết hôn nữa. Tĩnh Nghiên, cháu dám làm việc nghĩa, nhiệt tình giúp đỡ người khác, những việc làm đáng trân trọng đó sẽ giúp cháu cởi được chiếc mũ không công bằng. Nếu trên đầu cháu không còn đội chiếc mũ là con cái của phần tử phản cách mạng nữa thì không phải đã có thể giống như người bình thường rồi sao? Như vậy cho dù Ngạn Thần không giải ngũ thì cũng không có thứ gì có thể cản trở chuyện hôn nhân của các cháu nữa."



"Bà nội, thật sự có thể giúp ích cho chúng cháu sao?" "Cháu nghĩ thử xem, phần tử phản cách mạng từ đâu đến? Không phải là nói về người làm chuyện xấu với nhân dân à? Bây giờ cháu giúp đỡ người khác nên lẽ ra phải được khen ngợi. Chúng ta thử gửi lá thư tiến cử này đến quân khu, có lẽ sẽ có ích thì sao? Bà nội đến cái tuổi này rồi nên đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng đã từng nhìn thấy một người vì làm chuyện tốt mà đã cởi bỏ được chiếc mũ phản cách mạng, chúng ta thử đi."



Lạc Tĩnh Nghiên lắng nghe lời bà nội Tiết nói, ngay lập tức cô cũng giác ngộ.



Loại thư khen ngợi này có thể giúp cô cởi mũ xuống, trong không gian của cô có rất nhiều thư cảm ơn, còn có huy chương nữa, thế chẳng phải càng có ít hơn sao.



Nếu mang hết chúng ra thì chuyện hôn nhân của cô và Tiết Ngạn Thần ở lại quân đội sẽ không thành vấn đề nữa.



Tiết Ngạn Thần không cần giải ngũ nữa, anh có thể tiếp tục thực hiện lý tưởng và hoài bão của chính mình, họ vẫn có thể thuận lợi kết hôn, đây chính xác là kết quả mà cô mong đợi nhất.



"Bà nội, từ khi đến đây đến bây giờ cháu còn nhận được một lá thư cảm ơn khác nữa, còn có giấy khen và huân chương, để cháu mang hết ra cho bà xem."



"Thế sao?" Sau khi biết chuyện thì bà nội Tiết không thể kìm được sự vui mừng, bà ấy vội vàng vẫy tay với Lạc Tĩnh Nghiên: "Vậy thì cháu nhanh lên, nhanh lấy ra cho bà xem."



Lạc Tĩnh Nghiên trở về phòng lục lọi trong ngăn kéo nhưng thật ra là cô lấy giấy khen và thư khen thưởng từ trong không gian ra, còn có một huy chương nữa, sau đó cô mang ra ngoài đưa cho bà nội Tiết xem.



"Bà nội, bà xem đi ạ. Toàn bộ đều ở đây ạ."



Bà nội Tiết nhìn thấy cô bê ra một chồng thì phần khởi vỗ đùi.



"Nhiều thế! Ôn rồi, ôn rồi. Tĩnh Nghiên, cháu có biết bao câu chuyện vinh quang như vậy nên chắc chắn chuyện hôn nhân của cháu và Ngạn Thần sẽ không có vấn đề gì rồi."



Bà ấy lại mở giấy khen thưởng và thư cảm ơn ra rồi đọc từng cái mội.



Có một giấy khen bắt tù trốn trại, hai giấy khen bắt kẻ buôn người, một giấy khen "nữ anh hùng chống khủng bố" và một huân chương, còn có giấy khen trao tặng khi bắt thổ phỉ nữa, sau đó là hai lần cứu người trong thôn và thư tiến cử của cán bộ thôn. Cuối cùng là giấy khen "Công xã tiên tiến lái máy kéo".



"Có thể đóng góp cho nông nghiệp cũng là một vinh dự, dù sao thì cũng giúp ích được cho người dân nghèo khó ở đây, rất vinh quang.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận