Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 176: Thuốc Giả? 1

Lạc Tĩnh Nghiên gật đầu, cô không ngại để cho Lạc Trường Thiên dạy Lục Tửu Nhi học.



Lạc Tĩnh Nghiên nhường ghế đang ngồi của mình cho Lục Tửu Nhi, còn cô đi đến mép giường đất ngồi. "Cảm ơn chị gái xinh đẹp." Lục Tửu Nhi nói lời cảm tạ.



Lạc Tĩnh Nghiên mỉm cười nói: "Em đừng gọi chị là chị gái xinh đẹp, gọi chị thôi là được rồi."



"Vâng chị."



Lạc Trường Thiên đưa một quyền sách bài tập và một cây bút chì của mình cho Lục Tửu Nhi: "Tửu Nhi, để anh dạy em học số học."



Lục Tửu Nhi sợ lãng phí vở và bút chì của Lạc Trường Thiên nên nói: "Anh Trường Thiên, chúng ta đi ra bên ngoài dùng nhánh cây để viết trên mặt đất đi, có thể tiết kiệm vở và bút chì nữa."



"Ý kiến hay đấy, đi, chúng ta đi ra ngoài." Ánh nắng rất am áp, ở bên ngoài hai đứa nhỏ dùng mặt đất làm vở luyện tập, lấy nhánh cây để làm các phép toán trên mặt đất, thỉnh thoảng lại truyền đến những tiếng thảo luận.



Lạc Tĩnh Nghiên ngồi một mình trong phòng buồn chán nên cũng cầm len sợi đi ra ngoài ngồi ở bên cạnh bọn họ đan áo len.



Giang Mãn Nguyệt và Tôn Điềm Điềm cũng tới góp vui, hai người giúp Lạc Tĩnh Nghiên cuộn những sợi len còn lại mà cô còn chưa đan xong.



Ba nữ thanh niên trí thức tụ tập cùng một chỗ khó tránh khỏi sẽ cùng nhau buôn chuyện.



Giang Mãn Nguyệt nói: "Tĩnh Nghiên, mấy ngày nay thanh niên trí thức Tống cứ luôn chạy ra ngoài nhưng lúc sau trở về lại mặt mũi bằm dập. Cô ta nói là do bị va chạm nhưng bọn mình đều nhìn ra được hình như là bị người ta đánh."



"Vậy các cậu nói xem cô ta bị ai đánh?"



"Bị bạn trai của cô ta đánh sao?"



Tôn Điềm Điềm nói: "Cô ta nói bạn trai của cô ta cũng là thanh niên trí thức ở đây, có thể là cãi nhau với bạn trai. Thấy cô ta bị đánh thảm như vậy thì chắc hẳn bạn trai của cô ta cũng không phải loại tốt đẹp gì, không biết hai người đã chia tay chưa.”



"Liệu có thể là do bị một cô gái khác cũng thích bạn trai của cô ta đánh không?"



"Cũng có khả năng."



Bọn họ mỗi người cậu một lời tôi một lời nhưng cũng không có ai đoán đúng được.



Trong nguyên tác không miêu tả quá nhiều về Tống Anh Lan, Lạc Tĩnh Nghiên cũng không biết rốt cuộc cô ta đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng dựa vào việc cô ta nợ nhiều tiền như vậy thì cô có thể chắc chắn cô ta không phải làm chuyện gì tốt.



Cũng không tránh khỏi việc cô ta làm chuyện không biết xấu hỗ sau đó bị người ta phát hiện ra rồi đánh cho một trận.



Tôn Điềm Điềm thấy kiểu đan áo len của Lạc Tĩnh Nghiên khá đặc biệt, là kiểu mà cô ấy chưa từng bao giờ nhìn thấy nên mới nói: "Tĩnh Nghiên, nếp gấp nhỏ trên chiếc áo len này đan thế nào vậy? Mẹ mình nói trời lạnh nên bà định sẽ đan một chiếc áo len gửi qua đây cho mình. Mình cảm thấy cậu đan rất đẹp nên muốn học hỏi theo cậu, đợi khi nào học xong rồi mình sẽ bảo mẹ gửi len luôn qua cho mình để mình tự đan."



"Được, để mình chỉ cho cậu đan thế nào."



Không chỉ có Tôn Điềm Điềm học mà ngay cả Giang Mãn Nguyệt ở bên cạnh cũng nghiêm túc học, cô ấy cũng định đan một chiếc áo len cho mình.



Gần đến giữa trưa Lục Tửu Nhi mới trở về, buổi chiều Lạc Tĩnh Nghiên lại cùng Lạc Trường Thiên đi lên núi nhặt củi, bọn họ muốn tận tích trữ củi lửa nhiều nhất có thể trước khi tuyết rơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận