Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 088: Tổ Hợp Di Hoa Thím Hồ 2

"Cháu hiểu rồi, thưa thím." Cô còn sợ hai bà lão ngáng chân cô cơ.



"Nào, trước tiên thim dạy các cháu cách cắt lúa mì."



Thim Hồ làm mẫu ngẫu nhiên, sau đó cùng với Dì Hoa vạch một đường trên sườn núi giữa ruộng, bọn họ ai cắt xong phần ruộng của mình trước sẽ được nghỉ ngơi trước.



Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên đều đeo găng tay sợi, thím Hồ nhìn thấy còn cười nhạo họ: "Nhìn những đứa trẻ trong thành phố kìa, thân thể kiều quý, lại được cưng chiều. Tôi đã thu hoạch lúa mì hàng chục năm nay và chưa bao giờ phải đeo găng tay. Vết chai ở lòng bàn tay nói không chừng còn dày hơn cả găng tay ấy chứ."



Dì Hoa nói: "Đây là lần đầu tiên bọn họ làm việc đồng áng, làm sao có thể so sánh với người lão luyện như chị được?"



Hai bà lão vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm, đều là những câu chuyện thường ngày xảy ra trong thôn, đến cả con chó của nhà ai mới sinh ra chó con, họ cũng sẽ nói chuyện về vấn đề cha của con chó con kia là ali.



Kiếp trước, Lạc Tĩnh Nghiên không chỉ là một đầu bếp giỏi, chủ chuỗi nhà hàng mà còn là một chủ của một nông trại. Kiếp trước vì cảm thấy vui vẻ, cô cũng đã từng dùng liềm cắt thử lúa mì, đối với công việc này lại cắt rất giỏi.



Cô nắm lấy lúa mì trong tay trái và cầm liềm trong tay phải, xoạt xoạt, xoạt xoạt, một vài hàng lúa mì rơi xuống.



"Tiểu Thiên, em sao rồi, Có cắt được không?”



"Chị, chị yên tâm đi, em đã cắt được mấy bó rồi."



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn thấy bên cạnh cậu ấy có một đống lúa mì nhỏ được cắt xuống: "Được, vậy thì tiếp tục đi. Nếu không làm được thì phải nói cho chị biết nghe chưa.”



"Em biết rồi chị, nhưng em sẽ kiên trì làm."



Cậu đã không còn trẻ con nữa, không thể để chị gái lúc nào cũng phải lo lắng cho mình.



Buổi sáng Lạc Tĩnh Nghiên làm việc hai tiếng, sau đó quay lại Tri Thanh Điểm ăn cơm, ăn xong lại quay lại tiếp tục làm việc.



Trong suốt hai giờ đồng hồ đó, Lạc Tinh Nghiên nhanh hơn Lạc Trường Thiên một chút, nhưng cô cố tình không đuổi kịp hai bà lão kia, để hai bà lão kiêu ngạo một lúc.



Vừa quay lại Tri Thanh Điểm, liền nghe thấy tiếng khóc phát ra từ bên trong.



"Ông trời ơi sao lại đưa tôi đến đây cơ chứ? Việc đồng áng quá vất vả rồi. Có ai giúp tôi không?"



Lạc Tĩnh Nghiên nghe giống như đang hát một vở kịch lớn liền biết rằng đó chính là Đỗ Nghệ Nam đang than vãn rồi.



Bọn họ vừa bước vào thấy Đỗ Nghệ Nam đang ngồi khóc thút thít trên một tảng đá.



Phương Chí Viễn trầm tư lấy ra một mảnh khăn giấy thô ráp: "Thanh niên trí thức Đỗ, mau lau nước mắt đi. Aii, nếu chúng ta đã đến đây rồi có khóc cũng vô ích. Thanh niên trí thức cũ nói rồi, làm việc nông một thời gian sẽ quen thôi. Em nhìn xem bây giờ bọn họ không khác gì những người dân chính gốc ở đây ".



Đỗ Nghệ Nam liếc nhìn mảnh giấy nhưng không nhận, vẫn khóc: "Nhưng em không phải bọn họ, em không chịu nổi. Ba, mẹ, hai người có ai nghe thấy tiếng con khóc không, ai có thể nhìn thấy con đang phải chịu khổ cực không?"



Phương Chí Viễn rất đau lòng, nếu có thể, anh sẵn sàng giúp Đỗ Nghệ Nam làm việc.



Lưu Tuệ Phương bị Đỗ Nghệ Nam làm cho đau đầu: "Cô khóc xong chưa? Vừa đi ruộng về tới nơi là khóc. Cô nhìn xem có thấy ai giống mình không? Cô có sức mà khóc thì sao không để sức mà làm việc đi? Tôi chưa bao giờ gặp người như cô, bánh bèo yếu ớt không ra thể thống gì"



Đỗ Nghệ Nam sợ Lưu Huệ Phương, sau khi được dạy bảo một bài học, tiếng khóc lớn của cô dần biến thành tiếng thút thít sụt Sit.
Bạn cần đăng nhập để bình luận