Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 557: Nhất Định Phải Phục 1

Lạc Tĩnh Nghiên không thể nói quá gay gắt, điều cô muốn không chỉ là đảm bảo của đại đội trưởng: "Chú đại đội trưởng, để cháu SUYy nghĩ lại."



Đội trưởng đã sống được nửa đời người, ông ấy biết Lạc Tĩnh Nghiên vẫn muốn từ chối.



Nếu là đại đội trưởng khác thì có lẽ lúc này ông ấy đã bắt đầu dùng quyền lực ra lệnh cho Lạc Tĩnh Nghiên, nhưng ông ấy không làm như vậy, bởi vì nó không hợp quy tắc, đó là ép buộc và áp bức, tất nhiên là cũng không có tình người.



"Thanh niên trí thức Lạc, cháu đợi một lát, chú sẽ gọi bọn họ tới, giáp mặt giải thích cho cháu."



Ông ấy nói xong thì lập tức đi tìm mấy người ngày đó phản đối Lạc Tĩnh Nghiên.



Trong số đó có thim Trần là người được gọi tới đầu tiên, còn có một số các cô chú khác.



Vài chú thím khác vì con trai mình không được chọn học lái máy kéo nên đã thay phiên nhau chế giễu thím Trần.



"Trần Kim Liên, bà nhìn bà xem, ỷ vào người trong nhà nhiều, khăng khăng muốn cho con trai bà đi học lái máy kéo. Bây giờ thì tốt rồi, lái máy kéo mới đến mức hỏng rồi, kỹ thuật thật là rất cao."



"Ha ha ha ha.” "Tôi thấy Nhị Kim nhà người ta không phải đi học lái máy kéo mà là đi học cách phá máy kéo, quả nhiên là đã học được.”



"Ha ha ha ha.”



Thim Trần không hài lòng bọn họ: "Các người đừng có nói mát, Nhị Kim nhà tôi không làm được thì con trai nhà các người cũng không chắc chắn sẽ biết. Nếu đổi thành một người khác, nói không chừng ngay cả cửa trạm máy móc nông nghiệp cũng không thể mở được."



Đại đội trưởng sợ họ đang lại ồn ào rồi thành cãi nhau, nghiêm mặt dạy dỗ: "Việc đã đến nước này mà các người vẫn còn cãi nhau được. Lúc trước các người đều phản đối việc để thanh niên trí thức Lạc lái máy kéo, lúc đó các người đều có lý lẽ của mình. Bây giờ các người nói xem, hiện tại trong số các người ai có cách để đem được máy kéo về đây? Năng lực của các người đâu?" Bọn họ chế nhạo người khác, nhưng con trai mình cũng thực sự đã không đáp ứng được kỳ vọng.



Máy người bị đại đội trưởng dạy dỗ như vậy đều lập tức không nói nên lời. Bảo bọn họ dùng mồm mép để chế giễu và phản đối người khác thì còn được, nhưng nếu thực sự xảy ra chuyện gì bảo bọn họ giải quyết, thì họ không có bất kỳ suy nghĩ nào.



Đại đội trưởng tức giận nhìn bọn họ: "Không phải mấy ngày trước các người đều rất có năng lực sao? Sao đến bây giờ lại không ai hé răng? Các người chỉ biết coi thường người khác, chống đối người khác, sợ người khác làm không tốt, để các người đi ra làm. Sức mạnh đó đâu rồi? Hừ!"



Bọn họ đã máy chục tuổi bị đại đội trưởng mắng, thậm chí rắm cũng không dám đánh.



"Tôi nói cho các người biết, bây giờ sắp đến lúc phải cày ruộng, các đại đội khác người ta đều đã lái máy cày ra đồng, bắt đầu sử dụng máy móc để cày ruộng rồi. Lãnh đạo công xã đã nói canh tác phải đạt hiệu quả, nếu chúng ta không thể hoàn thành nhiệm vụ canh tác trong thời gian quy định thì máy kéo nảy sẽ bị thu lại. Nếu như máy kéo bị thu lại thì sau này đại đội chúng ta đừng mong có được máy kéo khác nữa. Bây giờ máy kéo bị hỏng rồi, các người nghĩ cách đi."



"Chúng tôi, chúng tôi có thể có cách gì chứ?" Một người thim dẫu miệng lên nói: "Hay là bây giờ cử một người khác đi học?”



"Còn kịp nữa sao? Bà cho rằng các người đi thì người ở trạm máy móc nông nghiệp còn dạy bà nữa sao? Nghĩ rằng người ta là chuyên môn hầu hạ các người, tưởng bol Các người không có cách nào cũng phải suy nghĩ cho tôi. Ai bảo các người lúc trước không nghe tôi. Bằng không, nếu trì hoãn việc sản xuất của đại đội chúng ta, mọi trách nhiệm tôi sẽ tính lên đầu các người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận