Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 444: Hành Động 2

Tâm trạng Tiết Ngạn Thần tệ đến cực điểm, nếu mỗi ngày đều gặp Tiết Ngạn Thần trên núi, vậy tên đó hở chút lại kêu anh ta cùng đi săn, cùng sửa bẫy, đều chiếm dụng thời gian của anh ta, vậy công việc của anh ta thì phải làm sao?



Cuối cùng, anh ta nghĩ đến một cách, buổi sáng anh ta lên núi sẽ gặp Tiết Ngạn Thần, đến tối chắc chắn Tiết Ngạn Thần phải nghỉ ngơi, vậy anh ta lên núi vào buổi tối là được.



Hơn nữa, buổi tối không chỉ Tiết Ngạn Thần không lên núi, những người khác cũng không lên núi, cho dù anh ta làm chuyện gì trên nui thi cung khong bi phat hien, cũng không khơi dậy sự nghi ngờ của người khác.



Cho nên, anh ta liền dựa theo kế hoạch của mình, buổi tối đợi đến khi những người trong nhà đều đã đi ngủ, anh ta liền cầm theo đèn pin lén lút đi lên núi, sau khi đến núi liền dùng đèn pin soi sáng tìm đồ. Lần này giống với lần trước, cả buổi tối trôi qua cũng không có thu hoạch gì, đến khi trời sắp sáng anh ta mới xuống núi, về đến nhà đã buồn ngủ không chịu nổi, vào phòng mình ngủ thiếp đi.



Tiết Ngạn Thần vì muốn gặp Lại Xuân Dương nên buổi sáng lại cố tình đi lên núi, nhưng đi hết buổi sáng ở trên núi cũng không thấy bóng dáng của Lại Xuân Dương.



Ngược lại lợi dụng những cái bẫy đã được bố trí từ trước, bắt được một con gà rừng, liền xách theo nó đi đến khu nhà ở của thanh niên trí thức của đại đội Thắng Lợi.



Lúc anh vừa đi vào khu nhà khu nhà ở của thanh niên trí thức, Lạc Tĩnh Nghiên còn đang ở nhà nên chưa thấy con gà rừng anh đang xách, ngược lại bị Triệu Quân bắt gặp.



Triệu Quân lúc này đang ở trong nhà, thông qua cửa nhà bắt gặp.



Anh ấy thấy con gà rừng liền nghĩ ngay đến thịt gà rừng thơm phức, đặc biệt sau khi được Lạc Tĩnh Nghiên nấu ra, thơm đến mức người khác chỉ hận không thể nuốt luôn cái lưỡi, trong đầu anh ấy hiện lên hình ảnh món gà ham và cảnh ăn thịt gà, nước bọt nhanh chóng tiết ra, hơn nữa còn vô thức chảy ra khóe miệng.



Đổng Kiến Tân thấy anh ấy ngây ngốc nhìn ra bên ngoài, khóe miệng còn chảy nước bọt, bản thân cũng nhìn ra ngoài nhưng lại không thấy gì cả.



"Thanh niên trí thức Triệu, không lễ cậu bị bệnh người già à.”



Triệu Quân hoàn hồn, ý thức được bản thân đang chảy nước bọt, liền vội vàng giơ tay lau đi.



"Lúc nãy chắc đang ngây người, bây giờ tốt rồi."



"Ha ha ha."



Triệu Quân nhìn mà thèm con gà rừng đó nhưng lại không tiện qua ăn ké, liền bắt đầu suy nghĩ lý do chính đáng để đi ăn ké.



Vẫn không đợi anh ấy suy nghĩ xong lý do, Tiết Ngạn Thần đã gọi anh ấy đến khu nhà: "Tôi mới bắt được một con gà rừng, Tĩnh Nghiên gọi cậu đến ăn chung."



Triệu Quân: Trước đó anh ấy còn oán giận Lạc Tĩnh Nghiên hại Tiết Ngạn Thần sắp xuất ngũ, bây giờ lại có hơi hối hận.



"Được, tôi đi giết gà."



Anh ấy vui vẻ chạy đi, chuyện gì cũng giành làm, Tiết Ngạn Thần và Lạc Tĩnh Nghiên lại nhàn rỗi, đứng bên cạnh nhìn anh ấy trụng gà nhỗ lông, m6 bụng gà.



Lúc Lạc Tĩnh Nghiên đang hằm gà, bên trong còn cho thêm khoai tây cắt miếng, thịt gà và khoai tây được hằm đến rất mềm, đặc biệt là khoai tây, ăn vào miệng mềm tan, rất bắt cơm.



Tiết Ngạn Thần không để Lạc Tĩnh Nghiên múc hết thịt trong nồi ra: "Còn có ba mẹ vợ và em vợ nữa, chừa lại một ít cho họ đi."



Lạc Tĩnh Nghiên cười nói: "Người con rễ, người chồng như anh quá đủ tư cách rồi."



Lúc chiều, họ đặt bát thịt gà ham khoai tây vào trong giỏ đậy kỹ, lại giành ra chút thời gian đến chuông bò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận