Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 836: Hiệu Trưởng Xuất Hiện 1

Lạc Tĩnh Nghiên liếc nhìn Lạc Trường Thiên và giới thiệu với hiệu trưởng Trần: "Hiệu trưởng Trần, đây là em trai của tôi. Em ấy tên là Lạc Trường Thiên, năm nay thằng bé mười bốn tuổi, thằng bé từ nông thôn đến đây với tôi. Nó từng ở trong xã chúng ta, học trường tiểu học thượng hịc, năm nay mới tốt nghiệp, tình cờ được nhận vào trường cấp 2 số 2 của chúng ta để vào trung học cơ sở.



Khi nó tốt nghiệp, tôi hỏi hiệu trưởng trường tiểu học của nó rằng liệu thanh niên có học thức khi vào đại học có khác với học sinh địa phương không hiệu trưởng nói với tôi rằng thanh niên có học thức theo học tại các trường trung học cơ sở ở đây cũng giống như học sinh bình thường.



Nhưng hôm nay tôi đưa em trai đi đăng ký thì giáo viên phụ trách tuyển sinh đối xử với chúng tôi rất khác và từ chối đăng ký cho chúng tôi. Hiệu trưởng Trần, tôi muốn hỏi, trường chúng ta thực sự có hạn chế gì đối với tuyển sinh thanh niên có học thức không?”



Hiệu trưởng Trần nghe xong cau mày nói: " Lạc Tĩnh Nghiên, tôi hiểu cô đang nói gì. Thanh niên học thức đến đây làm việc ở nông thôn, đương nhiên hộ khẩu và sinh hoạt cũng được chuyển đến đây. Họ cũng giống như những người nơi này, vẫn bình thường tiến vào đại học như bao người. Rõ ràng là giáo viên này làm việc quá cá nhân, tôi cùng cô đi xem xem.”



"Được."



Hiệu trưởng Trần đưa Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên đến văn phòng tuyển sinh, nữ giáo viên không chỉ có thái độ không tốt với Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên, cô ta còn rất thô lỗ với những học viên mới vào khác, cô ta nhìn mọi người bằng lỗ mũi và nói chuyện bằng ngón chân. Kiêu ngạo và rất bắt lịch sự.



Khi ba người họ bước ra ngoài văn phòng tuyển sinh, họ nghe thấy cô ta đang làm phiền một học sinh lớn tuổi hơn ở bên trong.



"Cậu đã lớn như vậy, chỉ mới học cấp hai."



"Tôi năm nay mới mười sáu tuổi, ai nói người quá tuổi không được đi học cấp hai?"



"Ò, tôi đang nói rằng tình huống của cậu rất đặc biệt. Hãy ra ngoài và đợi cho đến khi các tân học viên khác đăng ký rồi mới nói về tình huống của cậu."



"Qúa tuổi thì có gì sai2"



"Tôi bảo cậu di ra ngoài thì đi ra ngoài đi. Không phải là tôi không làm cho cậu, chỉ là hiện tại tôi không thể làm, chốc nữa sẽ nói chuyện."



Lạc Tĩnh Nghiên nói với hiệu trưởng Trần: "Hiệu trưởng Trần, cô ta cũng cư xử khó khăn như vậy khi chúng tôi đến đăng ký."



Hiệu trưởng Trần có chút tức giận, sau đó bước vào phòng tuyển sinh, nữ giáo viên nhìn thấy hiệu trưởng Trần, lập tức nở nụ cười nịnh nọt, đứng dậy khỏi ghế, gật đầu với hiệu trưởng Trần.



"Hiệu trưởng, sao ông lại ở đây?"



"Tôi đến xem công việc của cô thế nào."



"Thật tốt, mọi chuyện đều ổn."



"Có học sinh mới nào phải rơi vào trường hợp đặc biệt không?”



"Không, không. Tất cả đều đáp ứng tiêu chuẩn tuyển sinh của chúng ta."



"Tiêu chuẩn tuyển sinh của chúng ta là gì?”



Nữ giáo viên chợt sửng sốt, sao hiệu trưởng có thể hỏi cô ta một câu hỏi đơn giản như vậy? Sau đó cô ta mới phản ứng và trả lời câu hỏi của hiệu trưởng.



"Hiệu trưởng, theo tiêu chuẩn tuyển sinh của trường chúng ta, chỉ cần họ có hộ khẩu đăng ký tại địa phương và tư cách học sinh địa phương, họ sẽ được nhận vào theo thủ tục thông thường. Không có giới hạn độ tuổi."



"Nhưng tại sao cô không đăng ký hai người đứng đó? Họ đều đáp ứng quy định tuyển sinh của chúng ta.”



Nữ giáo viên lập tức nhìn ra ngoài cửa, sắc mặt đột nhiên trở nên xấu xí. Hiệu trưởng vậy mà lại biết những chuyện này, là ai đã nói cho hiệu trưởng?



Cô ta nghĩ đến chị gái và em trai Lạc Tĩnh Nghiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận