Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 993: Muốn Đến Gặp Anh 2

Tư lệnh quân đoàn Lư còn nói thêm: "Tiểu Lạc, đồng chí là công thần trong quân khu chúng tôi, đồng chí Tiểu Tiết cũng đã cống hiến rất nhiều cho quân khu. Nếu đồng chí tiểu Lạc đã gỡ mũ thành công thì hay là kết hôn với đồng chí Tiểu Tiết trong quân khu đi. Tôi sẽ bảo các chiến sĩ cử hành một nghi thức kết hôn long trọng cho hai người, hai người thấy thế nào?"



"Dĩ nhiên là được, cảm ơn tư lệnh quân đoàn.” Lạc Tĩnh Nghiên mau chóng nói cảm ơn Tư lệnh quân đoàn Lư.



Bà nội Tiết nói: "Tôi đang định nói chuyện này với cậu, không ngờ cậu lại tranh nói trước tôi. Nhưng tôi chỉ muốn cho bọn nhỏ kết hôn ở chỗ này, nếu cậu muốn làm nghi thức gì đó thì dĩ nhiên càng tốt."



Lạc Tinh Nghiên nhân cơ hội này lại đưa ra yêu cầu muốn gặp Tiết Ngạn Thần với Tư lệnh quân đoàn Lư, Tư lệnh quân đoàn Lư vui vẻ đồng ý: "Hai người còn không biết cậu ấy ở ký túc xá nào, để tôi bảo cảnh vệ dẫn hai người qua."



Hai mươi phút sau, dưới sự dẫn dắt của cảnh vệ, Lạc Tĩnh Nghiên và bà nội Tiết đi tới trước cửa ký túc xá của Tiết Ngạn Thần.



Cảnh vệ gõ cửa, nhưng người bên trong không trả lời. "Doanh trưởng Tiết, doanh trưởng Tiết." Cậu ấy gọi hai tiếng nhưng không được đáp lại.



Bà nội Tiết cũng gõ cửa hai cái:



"Ngạn Thần, bà nội và vợ tới thăm con, mau mở cửa đi." Kêu xong, bà ấy khẽ lâm bẩm: "Đã mấy giờ rồi, không thể còn ngủ bên trong được."



Lạc Tĩnh Nghiên cũng gọi vào trong hai tiếng: "Ngạn Thần, Ngạn Thần, anh mở cửa đi."



Nhưng dù bọn họ có gõ cửa như nào, kêu to như nào thì bên trong vẫn không có âm thanh gì.



Lạc Tĩnh Nghiên khó hiểu nhìn người cảnh vệ: "Anh ay có bị lãnh đạo kêu đi rồi không."



Người cảnh vệ nói: "Người trực tiếp lãnh đạo anh ấy là sư đoàn trưởng Khương, hai người ở đây chờ, tôi đi qua chỗ đoàn trưởng Khương xem thử."



"Được."



Người cảnh vệ đi vào văn phòng đoàn trưởng Khương, nhưng người văn công trong văn phòng nói với bọn họ rằng ngày hôm qua sư đoàn trưởng Khương đã lên tiên tuyến chỉ huy tác chiến, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không và.



Người cảnh vệ lại chạy tới văn phòng đoàn chính ủy, đoàn chính ủy tỏ vẻ hoang mang.



"Tìm không thấy Ngạn Thần, cậu ay có thể đi đâu được?"



Bảo sao hai ngày nay tên kia không giuc anh ta và lão Khương đi lo chuyện kết hôn.



"Cậu ấy không tới tìm tôi, tôi cũng không có gặp cậu ấy. Không phải vợ và bà nội cậu ấy tới sao? Hẳn là cậu ấy ra ngoài tìm bà nội và vợ rồi."



"Nhưng bà nội và vợ anh ấy kêu tôi tới tìm anh ấy."



"À2? Là vậy à. Cậu có tới chỗ sư đoàn trưởng Khương chưa."



"Đi khi nào? Sao tôi lại không biết?"



"Đi hai ngày trước, sư trưởng Lý bảo đi."



Đoàn chính ủy và đoàn trưởng chịu trách nhiệm về công tác chính trị ở trung đoàn và quân khu, đôi khi sẽ liên lạc trao đổi thông tin với nhau.



Bản thân ông ấy cũng bắt đầu thắc mắc Tiết Ngạn Thần rốt cuộc đã di đâu.



"Một người sống như vậy không thể lại không thấy, cậu đi tìm tiếp đi.”



"Vâng, nhưng nếu anh ấy tới tìm ngài thì ngài gọi cho quân trường báo một tiếng."



"Được."



Chờ người cảnh vệ đi rồi, đoàn chính ủy mới bắt đầu khó hiểu. Sao quân trường lại rảnh rỗi giúp vợ và bà nội Tiết Ngạn Thần tìm người?



Người cảnh vệ tìm một vòng cũng không thấy Tiết Ngạn Thần, bèn trở về ký túc xá gặp Lạc Tĩnh Nghiên và bà nội Tiết.



"Đồng chí Lạc, bà Tiết, tôi không tìm thấy doanh trưởng Tiết."



Lạc Tĩnh Nghiên và bà nội Tiết cùng nhíu mày.



Một người lớn như vậy không thể mất tích được, huống hồ gì đây còn là quân đội, không thể vô duyên vô cớ không thấy tăm hơi." Bà nội Tiết nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận