Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 363: Làm Kẹo Ông Táo 1

Chuong 363: Lam Keo Ong Tao 1



Lão Bưu cười nói: "Trông tuổi tác của cậu không lớn, nhưng lại rất quả quyết."



"Làm ăn thì phải chú trọng đến một chữ lợi, nếu tôi đã không thể kiếm được tiền ở chỗ này của lão Bưu, thì tại sao tôi không đi tìm nhà tiếp theo chứ?"



Lão Bưu muốn hợp tác với cô, cô đương nhiên phải chờ đối phương mắc câu, tránh cho đối phương cảm thấy cô không thể không hợp tác với ông ta.



Cô đứng dậy chuẩn bị rời đi, lúc đi đến trước cửa, lão Bưu liền ngay lập tức gọi cô lại. "Cậu nhóc à."



Lạc Tĩnh Nghiên đã biết trước sẽ có kết quả như thế này, giống hệt như các bước ứng phó với những bác gái mặc cả mà cô đã nhìn thấy trên tivi ở kiếp trước. Nhưng hiện tại cô lại tương đương với những bác gái mặc cả đó.



Lạc Tĩnh Nghiên dừng bước chân lại, nhưng không có xoay người, dùng giọng lạnh lùng nói: "Lão Bưu, còn có chuyện gì sao?”



Lão Bưu vốn còn đang muốn khuyên nhủ Lạc Tĩnh Nghiên hơi linh hoạt về giá cả một chút. Nhưng thấy thái độ của Lạc Tĩnh Nghiên như vậy, ông ta cũng không thể trông chờ vào việc đối phương sẽ cho ông ta một giá cả ưu đãi được.



"Tôi đồng ý với cậu, cứ dựa theo giá cả mà cậu nói."



Lạc Tĩnh Nghiên xoay người: "Lão Bưu thật sảng khoái. Tôi tin là lão Bưu nhất định có thể lợi dụng lô hàng này để kiếm một khoản tiền lớn."



Lão Bưu gật đầu cười: "Chúng ta nói một chút về địa điểm giao dịch đi."



"Ông thấy công ty lương thực bỏ hoang ở vùng ngoại ô thế nào?”



"Lại là chỗ đó!"



Tên nhóc này không phải cũng đang lừa ông ta chứ.



Lạc Tĩnh Nghiên giả vờ như không hiểu: "Sao vậy, lão Bưu, giao dịch ở chỗ đó có vấn đề gì sao? Chỗ đó hoang vu hẻo lánh, có không gian giao dịch đủ lớn, bốn phía lại có tường vây che chắn, là địa điểm giao dịch không thể tốt hơn."



Lão Bưu gật đầu: "Không có vấn đề, cứ dựa theo những gì cậu nói đi. Lúc nào có thể giao dịch, trễ nhát là tối mai."



"Hàng hóa của tôi đã được chuẩn bị đầy đủ, mới dám đến tìm lão Bưu. Nếu như lão Bưu đồng ý, tối nay chúng ta có thể giao dịch, buổi tối lúc mười hai giờ, thì thế nào?”



"Được." Lão Bưu đồng ý ngay: "Buổi tối lúc mười hai giờ."



Sau khi Lạc Tĩnh Nghiên đi, Hồ Tam Nhi sáp đến bên cạnh lão Bưu, nói rằng: "Ông chủ, đây chính là một kẻ giàu có, nếu có thể nuốt sạch hàng của cậu ta mà không cần trả tiền, vậy thì chúng ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền." "Mày nghĩ tao không muốn sao2" Lão Bưu nói: "Mày quên bài học kinh nghiệm lần trước rồi sao? Tên nhóc này có thể lấy ra nhiều hàng như thế trong một lần, hiển nhiên lai lịch còn lớn hơn cụ bà đó lần trước. Thế lực sau lưng nó khẳng định không phải bình thường, nếu như dùng thủ đoạn không hợp pháp, tao chỉ sợ chúng ta ăn không hết nó, ngược lại còn bị nó ăn. Lại nói cũng sắp đến tết rồi, tao muốn yên ổn kiếm một khoản tiền, không muốn gây ra bắt trắc nào nữa. Nhưng mà, tối nay lúc giao dịch, nhất định phải cử nhiều người một chút. Không thể không có suy nghĩ đề phòng người khác, nếu như nó muốn dùng thủ đoạn không hợp pháp, chúng ta cũng có thể sớm có sự phòng ngừa."



"Ông chủ dặn dò rất đúng."



Vào lúc buổi chiều, Tiết Ngạn Thần đến tìm Lạc Tĩnh Nghiên: "Bà ngoại anh nói nhớ em rồi, ngày mai chúng ta đi thị trấn một chuyến đi."



Lạc Tĩnh Nghiên vốn đang tính toán tối nay nói chuyện làm ăn với lão Bưu xong, ngày mai đi chợ đen thông báo cho Trang Phi Phi về chuyện giao dịch. Hiện tại chỉ có thể đẩy chuyện giao dịch ra phía sau.



"Được." Ba ngày sau chính là ngày hai mươi ba, là ngày tết ông Táo truyền thống của miền Bắc, qua ngày tết ông Táo chưa đến mấy ngày chính là tết âm lịch rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận