Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 084: Làm Việc Nông 1

Chuong 84: Lam Viec Nong 1



"Tiểu Thiên, Điềm Điềm, công sức nãy giờ mọi người hái được không ít nha.”



Tôn Điềm Điềm nói: "May mà nhờ có đồng chí tiểu Lạc bắn chuẩn."



Bọn họ hái hết cây hạt dẻ này, lại đi tìm một cây khác, hái thêm nửa giỏ nữa mới chuẩn bị quay về, Ninh Bội Bội cũng từ trong núi quay ra.



Trên tay cô ấy xách một túi vải căng phông.



Tôn Điềm Điềm nói: "Bội Bội, cậu lại hái được nhiều hạt dẻ nữa rồi." "Ừm, mệt chết đi được." Ninh Bội Bội giờ tay lau những giọt mồ hôi trên trán.



Cô nhìn thấy cái giỏ Tôn Điềm Điềm đang xách, bên trong đựng chứa nửa giỏ hạt dẻ, kinh ngạc nói: " Các cậu làm sao hái được nhiều như vậy, cây hạt dẻ cao như thế, mình dùng cây xào dài cũng hái không được, các cậu thật lợi hại."



Tôn Điềm Điềm vỗ vỗ vai Lạc Trường Thiên: "Đều là nhờ có tay thần cung thủ thanh niên trí thức tiểu Lạc của chúng ta cả."



Lạc Trường Thiên được khen cũng có chút ngại ngùng.



Ninh Bội Bội nói: " Đồng chí tiểu Lạc vậy mà lại lợi hại như thế." Thế là liền biến thành một fan hâm mộ, quấn quanh Lạc Trường Thiên: "Thanh niên trí thức tiểu Lạc, em trai tiểu Lạc, em dạy chị bắn chạng ná đi, chị bái em làm thầy, có được không?"



Lạc Trường Thiên nói: "Thật ra cũng không khó lắm, chị chỉ cần có chạng ná, luyện tập nhiều là được."



Ninh Bội Bội dường như tìm thấy lối: "Được, nhưng mà vẫn phải nhờ em trai tiểu Lạc chỉ giáo thêm nhiều."



Cô tìm trên núi một chạc cây chắc bền, đem về chuẩn bị làm chạng ná.



Bọn họ về tới Tri Thanh Điểm, hạt dẻ Ninh Bội Bội hái đã được gỡ phần gai bên ngoài từ ở trên núi, còn của ba người Lạc Tĩnh Nghiên thì vẫn còn day vỏ gai bên ngoài, bắt buộc phải bóc vỏ ra mới được.



Bóc vỏ xong, Tôn Điềm Điềm hỏi ý kiến Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên,"Bây giờ ăn hết hay là giữ lại một ít hôm sau ăn.”



Lạc Tĩnh Nghiên cảm thấy không cần thiết phải để dành, nên bảo Tôn Điềm Điềm cho hết vào nồi nấu, Ninh Bội Bội cũng cho vào một ít hạt dẻ của cô ấy.



Bởi vì đây là do ba người họ hái nên không tính là tài sản chung của Tri Thanh Điểm.



Sau khi nấu chín, ngoại trừ ba người bọn họ ăn ra còn chia cho Lưu Tuệ Phương, Thâm Như Ý, Giang Mãn Nguyệt một ít, còn về Tống Anh Lan, Đỗ Nghệ Nam và Lâm San San thì không ai cho bọn họ ăn.



Tống Anh Lan có chút tức giận, đưa tay định lấy, lại bị Lạc Tĩnh Nghiên khua tay cô ta ra.



"Thanh niên trí thức Tống, tôi muốn ăn bánh quy của cô, không bằng chúng ta trao đổi nhé."



Tống Anh Lan sợ người khác ăn đồ ăn của mình nên thường lén lút ăn, không ngờ Lạc Tĩnh Nghiên lại nhìn thấy.



"Thanh niên trí thức Lạc, cô thật biết nói đùa, tôi có thể lấy bánh quy ở đâu chứ?”



"Lúc trong phòng không có người, tôi đứng ở cửa chính mắt nhìn thấy cô ăn hai miếng bánh, sao vậy? Ăn một cái bánh quy còn phải lén lén lút lút, sợ chúng tôi nhìn thấy sẽ ăn của cô chắc?"



Sắc mặt Tống Anh Lan đột nhiên đỏ lên,"Tôi không có, tôi thật sự không ăn bánh quy. Sao tôi có thể là người keo kiệt như vậy chứ?"



Thật ra, tất cả thanh niên trí thức cũ trong cùng ký túc xá đều biết cô ta tham tiền của lại keo kiệt, nhưng không ai nói ra điều đó, họ đều cố gắng không để cô ta chạm vào đồ của mình.



Sau khi Tống Anh Lan trả lời cho có lệ, cô ta sợ Lạc Tĩnh Nghiên lại nhắc đến chủ đề này không buông, "Tôi, tôi chợt nhớ ra có chút việc, tôi ra ngoài trước đây." Cô ta nhanh chóng tìm lý do để rời đi. Lạc Tĩnh Nghiên bảo Lạc Trường Thiên chia một ít hạt dẻ cho ký túc xá nam, Đồng Kiến Tân và Trần Chi Dụ đều khen ngợi khả năng thiện xạ của cậu ấy và cũng khen cậu là người hiểu chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận