Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 058: Trò He Trên Xe 2

"Vi anh ta, anh ta." Lâm San San biết thanh danh với một người con gái quan trọng như thế nào, nhưng nếu như cô không giải thích, thì cô là người chịu thiệt thòi rồi: "vì, vì anh ta giở trò lưu manh với tôi."



Chẳng trách Phương Chí Viễn lại nhường chỗ cho cô, thì ra là muốn chiếm tiện nghi từ cô.



"Tôi không có." Phương Chí Viễn phản đối: "vị đồng chí này, tôi không biết vì sao cô lại vu khống cho tôi, có phải cô cho rằng tôi nhường chỗ cho cô, là vì tôi thích cô không? tôi chỉ cảm thấy đồng chí nữ có chút yếu đuối, tôi chỉ đơn thuần là muốn giúp đỡ người yếu đuối thôi. Tôi, tôi thật sự không nghĩ đến là cô sẽ nghĩ như vậy, nếu sớm biết ý tốt không được nhận, thì tôi sẽ không nhường chỗ cho cô đâu."



"Đúng vậy, vị đồng chí nữ này, cậu ấy có ý tốt, kết quả lại bị cô xem là lừa lọc, đừng ngồi vào vị trí của người ta nữa, mau đứng lên đi.”



Lâm San San tức giận chỉ vào Phương Chí Viễn: "Anh ta, anh ta quả thật giở trò lưu manh, nếu không, sao tôi lại đánh anh ta?”



"lôi không có sàm sỡ cô, tôi luôn cư xử rất đúng mực, ai biết cô phát bệnh gì, cứ buộc tội tôi. Chắc chắn là do cô đen tối, thích lấy ân báo oán." Phương Chí Viễn nói.



“Tôi không vu oan cho anh”



Làm sao người ta giở trò lưu manh với cô được chứ, nói cho rõ ràng ." Những thanh niên tri thức khác hét lên.



Lâm San San xấu hỗ nói ra.



"Nếu không nói được tức là không có." Phương Chí Viễn cảm thấy tự tin.



Lâm San San trừng mắt nhìn anh: “Anh, lúc nãy anh vừa chạm vào cơ thể tôi."



"lôi không làm chuyện như vậy."



Có người hỏi: "chạm vào đâu vậy? người ta không cẩn thận chạm phải cô mà thôi, không nhất thiết phải buộc tội người ta giở trò lưu manh chứ.”



"Không phải là không cần thận, mà chính là cố ý."



"Vừa rồi tôi vô tình chạm vào vai của cô, đó cũng gọi là giở trò lưu manh ư? cô mặc đồ dày như vậy, tôi có thể chạm vào cơ thể của cô ư? Như vậy cũng gọi là giở trò lưu manh, cô cũng làm ầm ï quá rồi đấy."



"Như vậy đâu xem là giở trò lưu manh, cũng không có tiếp xúc da thịt." mọi người nói.



"Anh ta sờ tôi, sờ mông tôi, đây chẳng lẽ không được coi là lưu manh ư?" Lâm San San từ nhỏ đến giờ chưa từng tức giận như vậy, cô đột nhiên cảm thấy vô cùng oan ức. "Hahaha'"



Trong xe vang lên tiếng cười.



"Tôi không hề chạm vào mông cô, tôi là một thanh niên có học thức, cô ăn không nói có cho tôi như vậy, chẳng lẽ trong lòng cô không thấy ho thẹn à? ò, có phải cô lừa tôi muốn bắt tôi đền tiền cho cô không, tôi nói cho cô biết, cô nằm mơ đi."



"Anh tưởng rằng tôi quan tâm đến tiền của anh ư? tôi chỉ muốn đòi lại công bằng cho chính mình thôi."



"Tôi thấy bệnh đa nghi của cô nghiêm trọng quá rồi đấy, thấy ai cũng không phải là người tốt, ai cũng muốn hãm hại mình."



Hai người đang cãi nhau, người phụ trách ngồi phía sau, bị những tiếng cãi nhau ở phía trước làm cho đau đầu.



Nhưng anh ta không đi hòa giải thì không được, thế là anh ta đi đến.



Lâm San San và Phương Chí Viễn vẫn đang cãi nhau, ngồi phía sau Lâm San San chình là Trương Hồng Hà, lần này cơ hội báo thù của cô đến rồi.



Cô ta nói với người phụ trách: "vừa rồi tôi luôn ngồi sau vị đồng chí nam này, tôi thấy anh ta luôn cư xử đúng mực, không có hành động quấy rối nào cả."



Người phụ trách nói với Lâm San San: "đã có người chứng minh cho vị đồng chí nam này không làm gì sai, cô về phần cô, nếu cô tìm được bằng chứng chứng minh đồng chí nam này giở trò lưu manh với cô, tôi có thể cùng cô đến đồn cảnh sát để vạch tội của cậu ta, nếu như tìm không thấy, chính là cô đang bịa đặt, phá vỡ sự đoàn kết của tập thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận