Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 1082: Ông Già Lau Nước Mắt 2

Nếu như xác định người phụ nữ đó và cô ta cùng sinh ra ở một bệnh viện, cô ta nhất định không để cho người nhà họ Tiết gặp người phụ nữ đó.



Nhưng cô ta lại nghĩ đến một vân đề.



Nếu như hai người họ thật sự đã bị tráo đổi cuộc đời, vậy thì tình hình gia đình bên đó như thế nào?



Nếu như tình hình gia đình bên đó tốt, đương nhiên cô ta muốn quay trở về bên đó.



Cô ta nghĩ đến quần áo trên người người phụ nữ đó, vừa rách vừa cũ, day vết vá, còn bán rau ở chợ, đoán là điều kiện trong nhà không tốt, điều kiện nhà bố mẹ đẻ chắc chắn cũng không tốt, cô ấy không muốn trở ve .



Cô ta tìm một tắm khăn lụa trong nhà, đi ra chợ, trước tiên dùng khăn che kín nửa mặt mình, sau đó mới bước vào chợ.



Đầu tiên, cô ta đi kiểm tra xem hôm nay Thịnh Du Van có bán rau không, không ngoài dự kiến của cô ta, Thịnh Du Van lại mang con đi bán rau, cô ấy đặt sọt đựng rau trước mặt, trong đó là rau cải thìa và rau hẹ xanh non, hai đứa bé đều ngoan ngoãn ngồi cạnh cô ấy, không gây ồn ào, đứa con lớn Kim Bảo thậm chí còn biết bán rau giúp mẹ.



Tiết Ninh Nam giả vờ dạo qua các sạp hàng khác, sau đó đi đến trước sạp bán rau của Thịnh Du Văn.



Cô ta nhìn rau cải thìa và rau hẹn trong sọt, chậm rãi mua rau, lại đưa mắt nhìn vào khuôn mặt Thịnh Du Van, nhìn kĩ một hồi.



Cô ta càng nhìn càng thấy Thịnh Du Vãn giống người nhà họ Tiết, nắm tay đặt trong túi áo âm thầm xiết chặt lại.



Thịnh Du Van thấy cô ta cứ nhìn chằm chằm vào mình, không kìm được nhíu mày.



"Xin hỏi, mặt tôi có gì sao?"



"Không phải." Tiết Ninh Nam thu hồi ánh mắt: "Bởi vì tôi cảm thấy mặt cô rất quen thuộc, rất giống với một dì mà tôi quen trước đây." "Vậy ư?" Thịnh Du Van cười cười: "Tôi với cô cũng trạc tuổi nhau đấy."



Cô ấy nhìn Tiết Ninh Nam cũng chỉ hơn hai mươi tuổi.



Tiết Ninh Nam lắc đầu, sau đó nói: "Cô cũng không lớn tuổi như vậy, tôi hỏi cô, lúc nhỏ cô có phải được sinh ra tại bệnh viện quân khu phía sau lưng tôi không, dì đó trước đây cũng sinh con ở đấy, nhỡ đâu cô lại là con gái dì?”



Thịnh Du Van lắc đầu: "Tuy là tôi thực sự sinh ra ở bệnh viện quân khu này, nhưng tôi và mẹ tôi không giống nhau chút nào, cô tìm nhằm người rồi."



Tiết Ninh Nam lập tức nhíu chặt mày, đúng là sinh tại bệnh viện quân khu, hai mẹ con lại còn không giống nhau, cũng giống như cô ta và mẹ Tiết vậy, không hề giống nhau.



Thịch một cái, tim cô ta như bị tảng đá nặng đè xuống, nặng nè, lồng ngực bức bối có chút không thở nỗi.



Lẽ nào cô ta thật sự bị bế nhằm với người phụ nữ này?



Không được, cô tay vẫn muốn làm rõ hơn nữa.



"Chị gái, tôi không biết chị bao nhiêu tuổi, tôi năm nay hai mươi bảy tuổi."



"Tôi cũng hai mươi bảy tuổi."



Tiết Ninh Nam lại lần nữa trợn tròn mắt: "Lại trùng hợp đến vậy, hai chúng cùng tuổi, rất có duyên với nhau, không biết ngày sinh của chúng ta có phải cùng một ngày không, sinh nhật tôi là 28 tháng 9, nếu như chị lớn hơn tôi, tôi gọi chị là chị cũng không thiệt rồi."



Thịnh Du Vãn cảm thấy cô ta giống như đang tra hộ khẩu, cô ta và mình không quen thân, nếu như không phải vì muốn cô ta mua rau của mình, thì cũng không nói với cô ta nhiều như vậy.



"Tôi sinh ngày 16 tháng 8." Thịnh Du Van tiện mồm nói ra một ngày.



Tiết Ninh Nam cũng không nói ra ngày sinh thật sự của mình, cô ta sợ nói thật ra, nhỡ hai người họ trùng ngày sinh, đối phương sẽ phát giác ra gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận