Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 225: Nữ Chính Đến Thăm 2

Để những thanh niên trí thức mới và cũ quen biết lẫn nhau, Thảm Như Ý đi gọi Lạc Tĩnh Nghiên nhưng Lạc Tĩnh Nghiên đang ngủ trong không gian, cô ấy gõ cửa máy lần cũng không ai trả lời nên quay về.



Sau khi những thanh niên trí thức mới và cũ trong ký túc xá đã quen biết nhau, Trang Phi Phi lại phát hiện ra sự khác biệt.



Bởi vì ở trong nguyên tác, cô ta căn bản không nhớ tới sự tồn tại của Lâm San San.



Nữ chính và nam chính trong quyển sách này lần lượt là Thẩm Như Ý và Đông Kiến Tân, cả hai người đều là những nhân vật rất chính diện, thổ dân ở niên đại này không có bắt kỳ bàn tay vàng nào.



Cô ta đi tới đây với tư cách là người du hành thời gian, về sau đương nhiên cô ta sẽ là nữ chính.



Thảm Như Ý nói: "Người ở trong căn phòng kia là Lạc Tĩnh Nghiên, thanh niên trí thức Lạc, cô ấy và em trai cô ấy đã chia nhau nấu cơm với chúng ta, ngoài việc bọn họ ở cùng một khu và đều có thân phận là thanh niên trí thức thì không có quan hệ gì nhiều với chúng ta.”



"Lạc Tĩnh Nghiên." Trang Phi Phi cẩn thận nghiền ngẫm cái tên này, hình như trong nguyên tác căn bản không có nhân vật này.



Chẳng lẽ bởi vì cô ta không chăm chú đọc sách, bỏ sót rất nhiều nội dung.



Được rồi, tạm thời cứ nghĩ như vậy đi.



Dù sao thì trong quyển sách này cô ta cũng có được bàn tay vàng, cho dù người khác có thay đổi nội dung cốt truyện đến đâu thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng cô ta là nhân vật nổi bật nhất trong sách.



Cô ta và Trần Ngọc Linh sửa sang lại giường đất và đến đại đội nhận tạm ứng lương thực.



Sau khi Lạc Tĩnh Nghiên tỉnh dậy trong không gian thì đi ra, cho thêm chút lửa vào trong hang giường đất, cô nghe thấy trong ký túc xá nữ rất náo nhiệt, hẳn là nhóm thanh niên trí thức mới đã tới rồi, nữ chính cũng tới.



Buổi tối Trang Phi Phi đến trước cửa.



Cô ta muốn tìm hiểu một ít chuyện từ Lạc lĩnh Nghiên, Lạc Tĩnh Nghiên cũng không hoan nghênh cô ta nhưng cô ta đã đến nên mới để cho cô ta đi vào trong phòng.



Trang Phi Phỉ cười với Lạc Tĩnh Nghiên: "Xin chào, tôi là Trang Phi Phi, thanh niên trí thức mới đến."



"À, có phải chị Như Ý đã nói về tôi rồi không, tôi tên là Lạc Tĩnh Nghiên."



"Đúng vậy, Lạc Tĩnh Nghiên, rất vui được biết cô."



Cô ta đưa tay về phía Lạc Tĩnh Nghiên, Lạc Tĩnh Nghiên đưa tay bắt tay lại với cô ta.



Không biết nữ chính ghi danh đến điện Tam Bảo làm gì, cũng không biết định đến đây để làm gì.



Không đợi cô mở miệng hỏi, Trang Phi Phi lấy ra một miếng phô mai: "Lạc Tĩnh Nghiên, tôi mời cô ăn cái này."



Cô ta chỉ muốn thăm dò một chút xem Lạc Tĩnh Nghiên có phải cũng xuyên không đến đây giống cô ta hay không.



Lạc Tĩnh Nghiên ngạc nhiên nhìn miếng phô mai trong tay Trương Phi Phỉ: "Trang Tri Thanh, đây là cái gì vậy, trông khá mới lạ."



Trang Phi Phi đảo tròng mắt nói: "Lạc Tĩnh Nghiên, cái này gọi là kẹo que, ăn rất ngon."



Lạc Tĩnh Nghiên thầm nghĩ, nữ chính muốn dùng trò cua gấp để cho cô mắc mưu.



Cô lắc đầu: "Thanh niên trí thức Trang, nhất định là thứ này rất quý giá, chắc phải tốn rất nhiều tiền, tôi không thể lấy."



Trang Phi Phi không phát hiện ra có điều gì khác thường ở cô, chỉ giống như những người dân bản địa ở đây.



Cô ta lấy lại miếng phô mai và nói: "Cái này là tôi mua ở cửa hàng bên nước ngoài trước khi xuống nông thôn. Căn bản hợp tác xã cung ứng của chúng tôi không có loại đồ nào như thế này."



Dù sao Lạc Tĩnh Nghiên cũng là người bản địa cho nên dù cô có lừa dối thế nào thì đối phương cũng không phát hiện ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận