Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 538: Mục Đích Đã Đạt Được 1

Vì thế, cô cố gắng cắn môi, nước miếng suýt chút nữa chảy ra khỏi khóe miệng.



"Muốn sờ một chút không?"



"ừ "



Lạc Tĩnh Nghiên vươn tay sờ sờ cơ bụng của anh, nắm lây một bên cơ ngực của anh, cuối cùng tiền lên yết hầu của anh.



"Có thể chạm vào chỗ này một chút nữa không?”



"Đương nhiên, hôm nay em quyết định."



Bàn tay nhỏ nhắn của Lạc Tĩnh Nghiên chạm vào yết hầu của anh, ừm, cảm giác rất tốt. Vì vậy cô lại chạm vào nó lần thứ hai, lần thứ ba, quả thực thích đến nỗi không thể dừng tay được. Thế cho nên, sau khi không biết đã sờ bao nhiêu làn cô mới rút tay về.



Khi cô chạm vào anh cô có thể cảm nhận được cơ thể anh run ray Tốt hơn hết là cô không nên trêu chọc anh quá nhiều, nếu không không chỉ anh sẽ không chịu đựng được, mà chính cô cũng sắp không chịu nỗi.



Cô xoay mặt sang một bên: "Anh nhanh lên mặc quân áo vào đi."



Hôm nay được nhìn thấy cơ bắp mạnh mẽ và rắn chắc của trai đẹp, còn tận tình sờ soạng, cô đã rất thỏa mãn rồi.



Những cái khác thì sau này từ từ cảm nhận.



"Thật sự sờ đủ rồi sao?" Giọng người đàn ông hơi khan khàn.



"Ừ. Lần này cứ vậy đi." Nếu cô mà tiếp tục sờ nữa thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.



Tiết Ngạn Thần vừa hỏi cô vừa cài cúc áo: "Thế nào, có hài lòng không? Nếu không hài lòng, anh sẽ tăng cường cường độ tập luyện."



"Hài lòng." Lạc Tĩnh Nghiên gật đầu."Được rồi, chúng ta xuống núi thôi."



"ừ "



Họ ra khỏi hang động và trở về theo đường cũ.



Buổi tối, họ đến chuồng bò để thăm ba Lạc và mẹ Lạc. Hai người nói chuyện phiếm với ba Lạc và mẹ Lạc một lúc rồi Lạc Tĩnh Nghiên mới nói: "Ba, mẹ. Hôm nay con cùng Ngạn Thần tới đây là vì có một chuyện quan trọng muốn nói với hai người. Ngạn Trần đã nhận được chỉ thị của quân đội, ngày mai anh ấy sẽ trở về, cho nên hôm nay đến chào tạm biệt hai người."



Ba Lạc và mẹ Lạc nghe được tin tức này thì lập tức mắt bình tĩnh.



Họ không ngạc nhiên vì đột nhiên Tiết Ngạn Thần phải trở lại quân đội, nhưng mà họ lo lắng một chuyện khác, đó chính là hôn sự của Tiết Ngạn Thần và Lạc Tĩnh Nghiên.



Tiết Ngạn Thần là một quân nhân, đại diện tích cực nhất của quốc gia, trong khi họ là những nhà cải cách chính trị bị đánh bại, đứng ở hai phía hoàn toàn trái ngược.



Họ còn chưa kịp nói ra lo lắng trong lòng mình thì Tiết Ngạn Thần đã lên tiếng.



"Chú, dì, cháu biết hai người đang lo lắng một chuyện. Nhất định là hai người sợ sau này cuộc hôn nhân của cháu và Tĩnh Nghiên sẽ bị ảnh hưởng vì cháu trở về quân đội, đúng không?"



Ba Lạc và mẹ Lạc đồng thời gật đầu, ba Lạc nói: "Ngạn Thần, mặc dù chuyện của cháu và Tĩnh Nghiên chúng tôi không thể cưỡng ép can thiệp, nhưng chúng tôi chỉ có một cô con gái Tĩnh Nghiên này, tôi cũng biết tiền đồ rất quan trọng với cháu. Nếu sau này cháu không thể cho con bé hạnh phúc thì bây giờ để con bé đi đi."



Mẹ Lạc cũng thở dài, khóe mắt hơi ươn ướt: "Có trách thì trách chúng tôi đã liên lụy đến Tĩnh Nghiên."



Lạc Tĩnh Nghiên đưa tay lên lau nước mắt cho mẹ Lạc: "Mẹ, mẹ đừng buồn nữa, mẹ nghe Ngạn Thần nói xong đã."



Tiết Ngạn Thần trịnh trọng nói với ba Lạc và mẹ Lạc: "Cháu biết hai người nhất định sẽ lo lắng chuyện này. Hôm nay cháu ở đây cam đoan với hai người, cháu đối với Tĩnh Nghiên là toàn tâm toàn ý, cháu đã hạ quyết tâm, cho dù xảy ra chuyện gì cháu cũng nhất định cưới Tĩnh Nghiên làm vợ, đời này chỉ có Tĩnh Nghiên mới có thể làm vợ cháu. Hai người có thể yên tâm tiếp tục giao Tĩnh Nghiên cho cháu. Cùng lắm thì cháu sẽ trở lại đây làm ruộng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận