Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 558: Nhất Định Phải Phục 2

Mấy người ngay lập tức tính toán, nếu công tác sản xuất của đại đội không tốt thì lương thực bọn họ nhận được sẽ ít đi. Đại đội trưởng lại đổ trách nhiệm lên đầu họ, vậy thì bọn họ sẽ phải khổ sở.



Bọn họ ủ ê mặt mày một lúc, sau đó lại có người nhớ tới Lạc Tĩnh Nghiên rồi thảo luận với những người khác.



Vì để lấy công chuộc tội cho sai lầm của con trai mình, thím Trần vội vàng chạy về hướng đại đội trưởng đề nghị: "Đại đội trưởng, không phải thanh niên trí thức Lạc trong đại đội của chúng ta biết lái máy kéo còn biết sửa nữa sao, đây không phải là có sẵn người rồi sao? Bảo cô ta đi làm đi."



"Đúng rồi, cứ để thanh niên trí thức Lạc kia đi là được rồi, chúng ta còn ở đây lo lắng gì nữa chứ?"



Đại đội trưởng trừng mắt liếc nhìn bọn họ một cái: "Bây giờ thì các người nghĩ đến thanh niên trí thức Lạc rồi, biết người ta có tác dụng sao? Các ngươi cho rằng thanh niên trí thức Lạc là miếng giẻ lau, lúc các người cần dùng người ta thì dùng, khi không cần dùng thì vứt sang một bên sao? Lúc trước, tôi nói để thanh niên trí thức Lạc đi thì các ngươi không đồng ý, ai ai cũng có ý kiến. Tôi nói thật với các người, vừa rồi tôi đã đến tìm thanh niên trí thức Lạc rồi. Người ta nói tay nghề của mình có hạn, lỡ như đi về mà không sửa được thì sợ các người lại có ý kiến với người ta, nên không dám đi."



"Chúng tôi, chúng tôi sẽ không có ý kiến." Thim Trần là người đi đầu nói.



"Bà không có ý kiến, những người khác cũng sẽ không có ý kiến sao?"



"Sẽ không sẽ không, tôi cũng sẽ không có ý kiến. Tôi, tôi ủng hộ thanh niên chí thức Lạc."



"Tôi cũng không có ý kiến, để thanh niên trí thức Lạc đi đi."



Hầu như tất cả mọi người đều nói ủng hộ Lạc Tĩnh Nghiên, khác một trời một vực so với lúc trước bọn họ phản đối Lạc Tĩnh Nghiên. Đội trưởng nói: "Nói như vậy, các người là chịu phục thanh niên trí thức Lạc."



"Phục, phục.”



"Nếu đã như vậy, lần trước các người thẳng mặt làm người ta mắt mặt, giờ phải đích thân đi giải thích rõ ràng cho người ta, chính miệng đảm bảo sau này sẽ không bao giờ chống đối người ta nữa, làm trong lòng người ta cảm thấy thoải mái, người ta mới đồng ý nhận lấy mớ hỗn độn này."



Máy người quay mặt nhìn nhau một lúc rồi quyết định đi theo đại đội trưởng đi mời Lạc Tĩnh Nghiên.



Bọn họ đi đến ruộng, đại đội trưởng bảo thim Trần dẫn đầu: "Lần trước bà là người có nhiều ý kiến nhát, lần này bà nói trước đi."



Mới đầu thim Trần vẫn còn hơi xấu hổ, dù sao cũng có nhiều người nhìn như vậy, nhưng trong số những người này bà ta cũng là người da mặt dày nhất, bà ta cười Cười đi tới trước mặt Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Con gái á, lần trước là thím nói chuyện khó nghe, cháu cũng đừng chấp nhặt với thím. Thằng con trai không biết cố gắng của thím không học được cách lái máy kéo, làm hỏng máy kéo của đại đội chúng ta ở giữa đường, làm phiền cháu đi sửa một chút rồi lái nó trở vẻ."



Lạc Tĩnh Nghiên liếc nhìn bà ta một cái không nói gì, chuyển ánh mắt sang người phía sau.



Mấy người đó cũng lần lượt ngập ngừng lúng túng mở miệng.



"Thanh niên trí thức Lạc, lúc trước tôi không nên nói cô như vậy. Tôi đi cùng cô, à không, cô di lái máy kéo của đại đội chúng ta về đây đi."



"Thanh niên trí thức Lạc, tôi cũng nhận lỗi với cô."



"Thanh niên trí thức Lạc, cô là thanh niên có tri thức cũng đừng so đo với những người quê mùa không đọc sách như chúng tôi."



Lúc này, bên cạnh còn có những người dân khác đang đứng xem náo nhiệt.



Lạc Tĩnh Nghiên vẫn như cũ không nói gì mà đưa mắt nhìn đại đội trưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận