Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 162: Đưa Len 1

"Anh Thần, cậu thì lại tốt rồi. Cậu đã tìm được người yêu rồi, nếu nhiệm vụ của chúng ta thất bại thì cũng lắm là cậu cứ kệ đi, cậu có thể ở lại đây với người yêu của mình. Còn tôi, tôi sẽ một mình về quê."



"Nào có đơn giản như vậy, cậu nghĩ chỉ cần nhiệm vụ thất bại, xuất ngũ xong là được à? Cậu không bị chụp cho cái mác gián điệp của địch là đã may rồi, còn chuyện có thể nhẹ nhàng xuất ngũ về nhà thì e là không dễ dàng vậy đâu. Đây là một lần đặt cược, nếu cược thắng thì sẽ được thăng chức có thưởng, cược thua thì phải tự gánh lấy hậu quả." Triệu Quân thở dài: "Anh Thần, số chúng ta phải khổ lắm thì mới bị phái đến chỗ này."



"Đừng nói lời vô dụng nữa, thôi thì mình cứ đi một bước rồi tính một bước vậy.”



Lạc Tĩnh Nghiên đợi bọn họ rời đi rồi mới đóng cửa, kéo rèm lại; sau đó cô mới tiến vào không gian.



Gần như ngày nào cô cũng sẽ nghỉ trưa, thế nên không có người nào tỏ ra nghỉ ngờ.



Lạc Tĩnh Nghiên đi vào không gian, lấy ra 2,5kg thịt lợn rừng mà cô đã giết trước đó để chế biến thành thịt muối.



Trong không gian của cô có máy thụt rửa ruột, thế nên cô còn muốn làm một ít lạp xưởng. Cô cắt thịt lợn thành từng miếng dày như chiếc đũa theo tỷ lệ hai phần mỡ tám phần nạc. Sau khi trộn chúng lại với nhau, cô cho một lượng thích hợp muối, đường, bột ngọt, rượu nấu, rượu trắng để tâm ướp thịt lợn. Tiếp đấy, cô rửa sạch phần ruột đã ngâm nước, đỗổ đầy thịt vào trong ruột rồi dùng dây mỏng thắt nút đầu ruột lại, sau đó treo lên phơi khô.



Cô làm thêm 5kg lạp xưởng, trong không gian vẫn còn một con lợn rừng chưa giết, đợi khi nào cô có thời gian thì cô lại từ từ xử lý Vậy.



Trong ký túc xá nữ, các nữ thanh niên trí thức bắt đầu bàn tán về Tống Anh Lan. Đỗ Nghệ Nam nói: "May hôm nay, thanh niên trí thức Tống liên tục chạy đi chạy lại giữa hai bên, các cô có biết cô ta đang làm gì không?”



Vài người lắc đầu, Tôn Điềm Điềm hỏi: "Trước kia, sáng sớm hôm nào cô ta cũng đi ra ngoài, bảo là mình đi chạy bộ; ý của cô ta không phải là nói cô ta có họ hàng sẽ đến đại đội khác của công xã để thăm người thân à?"



"Thăm người thân thì cô ta mặc đẹp như vậy làm gì? Các cô nhìn người ta đi, dùng cả kem dưỡng da tay đấy, còn là loại dầu ngao nữa; các cô xem di là mình thì các cô có bằng lòng không?"



"Chúng tôi đương nhiên là không rồi, chúng tôi làm gì có tiền, sao mà so sánh được như cô ta?” Giang Mãn Nguyệt châm chọc nói.



Thâm Như Ý nói: "Có thể là người yêu của Anh Lan đang ở đây. Gặp người yêu mà còn không nỡ đánh phấn cho mình xinh đẹp chút à?"



Thật ra, cô ấy hiểu được Tống Anh Lan đúng là chẳng phải người tốt lành gì, nhưng cô ấy cũng không thể nói ra ngay trước mặt các thanh niên trí thức khác; đặc biệt là loại người như Đỗ Nghệ Nam. Chỉ cần để cho cô ta biết là chắc chắn sẽ bị truyền ra ngoài, làm mắt mặt nhóm thanh niên trí thức.



Đỗ Nghệ Nam nói: "Đợi bao giờ cô ta về thì chúng ta hỏi thử xem có phải là cô ta đi gặp người yêu không là được rồi, hỏi để cô ta còn biết đường phát bánh kẹo cưới cho tất cả bọn mình."



Đến chạng vạng thì Tống Anh Lan mới quay trở lại Cô ta cố gắng chịu đựng cơn đau đớn để duy trì tư thế đi lại bình thường, tránh bị người khác phát hiện chỗ khác thường của mình.



Cô ta vừa trở về ký túc xá, Đỗ Nghệ Nam liền tiến tới: "Anh Lan, mấy ngày nay chị luôn ăn mặc xinh đẹp chạy ra bên ngoài, bọn tôi đều cho là chị đi gặp người yêu đấy, chị nói có phải không."



Tống Anh Lan chột dạ, chỉ là chớp mắt thấy đây là lý do tốt để cô ta che giấu chân tướng.



"Đúng vậy, người yêu của chị đến thăm tôi, chỉ là, anh ấy không tiện đến chỗ chúng ta, nên chị chỉ có thể đi tìm anh ấy."



"Thanh niên trí thức Tống, bọn tôi muốn ăn bánh kẹo cưới rồi đó nha.”



"Đừng nóng vội, đến lúc đó chị sẽ làm rồi mời mọi người ăn mà." Tiếp đó cô ta liền lên trên giường nằm.



Người vừa rồi muốn đòi kẹo cưới với cô ta chính là Đỗ Nghệ Nam, cô ta không có được kẹo cưới, cảm thấy rất mắt mặt, bèn dùng ánh mắt hung hăng khoét Tống Anh Lan tận máy lần.



Sáng sớm hôm sau, ăn sáng xong thì Lạc Tĩnh Nghiên lấy chỗ đồ ăn nhẹ mà Tiết Nhạn Thần đã mua hôm qua ra rồi bảo Lạc Trường Thiên lấy đi một ít. Lạc Trường Thiên nói: "Chi ơi, bao giờ thì chị đi thị trấn mua đồ thế ạ?"



"Người mua không phải là chị mà là anh Tiết. Hôm qua em không chỉ về quá muộn mà ăn vặt vào buổi tối còn không tốt cho sức khỏe, nên chị không cho em ăn nữa."



"Chị, anh Tiết thật sự quá là tốt luôn ấy."



"Ừm." Lạc Tĩnh Nghiên gật gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận