Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 229: Cung Cấp Vật Tư 2

Lạc Tĩnh Nghiên trở về khu nhà ở của thanh niên trí thức, ở bên ngoài ký túc xá nam gọi một tiếng Lạc Trường Thiên. Lạc Trường Thiên vội vàng đi ra hỏi: "Chị, có chuyện gì vậy?”



"Không có gì, em đến phòng chị, cùng chị nói chuyện.”



"Được."



Lạc Trường Thiên đi theo chị gái đến ngôi nhà nhỏ đó.



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Tiểu Thiên, nói cho em biết một tin vui lớn. Ba mẹ đã đến đây rồi. Lúc nãy chị đã gặp họ ở chuồng bò."



"Thật sao?" Lạc Trường Thiên phấn khích không thôi, hai mắt cậu mở to, giọng điệu cũng bất giác cao hơn rất nhiều.



Lạc Tĩnh Nghiên sợ cậu quá ồn ào liền vươn tay bịt miệng cậu lại, đồng thời nhắc nhở cậu: "Nói nhỏ thôi, đừng để người khác nghe thấy."



Lạc Trường Thiên hạ thấp giọng: "Chị, em rất vui. Thật sự có thể gặp được ba mẹ rồi, em mừng quá. Chị, ba mẹ đang ở đâu? Bây giờ thế nào?"



"Không tốt lắm, họ được sắp xếp ở trong ngôi trường bỏ hoang ở phía bắc của thôn. Nhà cửa bên đó lâu năm không có ai sửa chữa, hơi cũ kỹ. Tuy nhiên, họ vừa đến đây, vẫn chưa ổn định. Để tránh thu hút sự chú ý của người khác, em đừng di gặp họ. Chị sẽ nghĩ cách tối nay qua đó gửi chút đồ. Chuyện gửi đồ em đừng lo, cũng đừng nhắc đến chuyện này với bất kỳ ai khác. Khi nào có thể gặp họ, chị sẽ báo cho em, đến lúc đó chúng ta cùng đi.”



Lạc Irường Thiên kìm nén sự kích động muốn chạy tới gặp ba mẹ, gật đầu nói: "Được, chị, em đều nghe theo chị."



Sau khi ba mẹ bị bắt, chị gái đã đóng vai trò là người giám hộ của cậu. Trong những ngày này, cậu đã quen với việc phải nghe lời chị gái.



Một lát sau, cô bảo Lạc Trường Thiên về ký túc xá nam, còn mình thì đi trước để mang cho ba Lạc và mẹ Lạc chút đồ ăn, tối sẽ mang thêm.



Lạc Tĩnh Nghiên đến bên ngoài chuồng bò, thấy Ba Lạc đã vác một bao gạo về, chắc chắn là nhận được từ đại đội, có lẽ đều là lương thực phụ.



Xã viên trong thôn muốn ăn lương thực tỉnh còn không dễ, huống chi là người bị chuyển xuống.



Trời tuyết lớn quá lạnh, mọi người gần như đều ở trong nhà ngủ đông. Bên ngoài thậm chí không thể nhìn thấy người qua lại.



Cô trốn ở một góc tường. Ba Lạc không phát hiện ra cô. Cô đợi Ba Lạc vào nhà xong mới đi đến một bên của ngôi nhà, lay ra năm cân gạo từ không gian, năm cân bột mì, chia thành những túi da rắn nhỏ rồi mang vào chuông bò.



Ba Lạc và mẹ Lạc đang ở trong nhà phát sầu về nửa bao hạt cao lương có vỏ, phải bóc vỏ cao lương ra mới có thể nấu ăn.



Lạc Tĩnh Nghiên gõ cửa. Ba Lạc liền mở cửa. Lạc Tĩnh Nghiên đặt túi vải đang cầm trước mặt ba Lạc và mẹ Lạc, nói: "Ba, mẹ, con biết đại đội sẽ không cho ba mẹ ăn lương thực tốt. Đây là gạo và bột mì, ba mẹ cứ ăn những thứ này trước nhé.”



Ba Lạc hỏi: "Tĩnh Nghiên, con mang đến nhiều như vậy, hai đứa có đủ ăn không?"



"Đủ. Ba, trước khi chúng con đến đây, con đã tìm thấy số tiết kiệm ở nhà, rút hết tiền trong đó ra. Gạo và bột mì này là dùng tiền đó đổi được, ba mẹ cứ yên tâm ăn đi, ăn hết rồi con sẽ đi đổi."



"Iĩnh Nghiên, con nói những thứ này là mua ở chợ đen sao? Chợ đen quá nguy hiểm." Mẹ Lạc lo lắng cau mày.



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Con quen được một người bạn ở chợ đen. Anh ay rất đáng tin cậy, ba mẹ cứ yên tâm đi." Cô hỏi ba Lạc và mẹ Lạc: "Tiền đó để cho ba mẹ giữ hay là con tiếp tục giữ?"



Dù sao họ cũng là người lớn trong nhà.



Mẹ Lạc và ba Lạc nhất trí để con gái giữ.



Ba Lạc đứng dậy, nói: "Ba đi nau cơm đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận