Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 336: Xe Đạp Bi Mất 3

"Tinh Nghiên, bây giờ em không cần lo lắng nữa, ba mẹ anh đồng ý chúng mình đến với nhau. "



Lạc Tĩnh Nghiên thoáng thở phào nhẹ nhõm, "Đây tất nhiên là chuyện tốt, em mong chúng ta có thể ở bên nhau, em cũng hy vọng sau này kết hôn, hai gia đình hòa thuận vui vẻ, không nên cãi cọ như sẽ không vui. "



"Không đâu, "Tiết Ngạn Thần suy nghĩ một lúc, rồi nói với Lạc Tĩnh Nghiên. ” Tĩnh Nghiên, anh nói với người nhà năm nay không về ăn Tết cùng họ, gia đình anh đã ăn bánh ngọt em làm, họ đều rất thích, nhất là bà nội, bà cực kì thích, em có thể làm cho bà một ít không? Ở trong thư, ba anh có nói không cho bà biết về chuyện của chúng ta, họ sợ bà gấp quá ép cưới, bà nghĩ rằng những bánh ngọt kia là anh mua ở đây, em không phiền lòng chứ?"



"Không sao đâu. Nếu bà nội thật sự ép cưới, thì cũng rắc rối đấy, bà không biết cũng tốt. Cũng gần đến Tết rồi, em sẽ làm nhiều một chút, gửi đến thủ đô cho họ. "



"Anh đi mua nguyên liệu, khi về chúng ta cùng làm. ”



Bình thường Lạc Tĩnh Nghiên đều làm bánh trong không gian, dùng nguyên liệu trong không gian, vì để không bị lộ, cô đồng ý với anh, " Được. "



Nhưng khi Tiết Ngạn Thần đi lên huyện, anh vẫn kéo cô đi cùng.



Sau khi trở về, cô muốn đuổi anh đi, dù sao ở bên ngoài cũng không có đủ dụng cụ để làm bánh ngọt, thật sự rất phiền, cô muốn vào trong không làm bánh.



Vậy nên cô lấy lí do mình mệt, đuổi anh đi.



Khi anh vừa đi, Lạc Tĩnh Nghiên cũng đuổi Lạc Trường Thiên ra ngoài, cô vội vàng xuống đất vươn vai vươn chân, đóng kín cửa lại, kéo rèm xuống, đi vào trong không gian.



Cô dùng hai giờ làm năm cân bánh óc chó, năm cân bánh đậu phộng.



Sáng sớm hôm sau, Tiết Ngạn Thần lại tới, anh thấy Lạc Tĩnh Nghiên đã khỏe, mới yên tâm.



Lạc Tĩnh Nghiên đem bánh ngọt đã làm xong đưa cho anh:” Hôm qua sau khi khỏe em làm xong rồi, khi nào anh đến thủ đô cho họ. "



Tiết Ngạn Thần không ngờ cô lại làm nhanh như vậy:" Thật ra cũng không gấp, tối hôm qua làm xong có mệt không?"



"Vẫn ỗn. "



Lạc Tĩnh Nghiên bảo anh mang bánh ngọt đi gửi.



Vì trời rét, bên ngoài tuyết còn chưa tan, nhưng tuyết trong sân viện thanh niên đã được các thanh niên tri thức dọn sạch trong lúc rảnh rỗi.



Hôm nay là chủ nhật, sau khi làm xong bài tập Lạc Trường Thiên mang xe đạp ra sân đạp.



Trang Phi Phi ở trong phòng nhìn thấy, liền có ý đồ xấu.



Thì lần trước Lạc Tĩnh Nghiên đánh cô ta, cô ta vẫn chưa quên.



Cô ta ra bên ngoài, giả vờ phơi nắng, nhìn Lạc Trường Thiên đạp xe.



Lạc Trường Thiên đạp xe một lúc, buồn đi vệ sinh, cậu dựng xe trước nhà vệ sinh, còn mình thì đi vào trong, nhưng khi đi ra, xe đã mắt, cậu sợ đến mức chân tay luống cuống.



Lúc này, Trang Phi Phi đã mang xe đạp đưa vào không gian, sau đó cô ta trở về kí túc xá, những thanh niên không một ai phát hiện ra hành động của cô ta. Cô ta tận dụng ưu thế không gian của mình để đùa cợt chị em Lạc Tĩnh Nghiên.



Lạc Trường Thiên vội vàng tìm xe đạp ở trong sân tri thanh, nhưng cậu tìm đi tìm lại mấy lần cũng không thấy, vậy nên cậu đi đến kí túc xá nam, mọi người đều ở đây, cậu hỏi có ai nhìn thấy xe đạp của cậu không, tất cả các nam sinh đều rối rít lắc đầu, họ cũng không thấy có ai từ ngoài vào tri thanh điểm.



Lạc Trường Thiên không còn cách nào khác, đành tìm Lạc Tĩnh Nghiên nhận lỗi.



"Chị, em xin lỗi, em làm mắt xe đạp anh Tiết tặng chị. "



Nghe được tin này Lạc Tĩnh Nghiên không nói không buồn là gia.



Chiếc xe đạp kia đối với cô mà nói thì cũng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng đó là của Tiết Ngạn Thần mua cho cô, nó ý nghĩa hơn nhiều so với giá trị của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận