Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 415: :Ban Chuyện “Mua Bán” 1

Trước khi chia tay, Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Tôi họ Đồng, người ta gọi là lão Đồng, tôi còn không biết gọi anh thế nào đây."



"Gọi tôi là lão, lão Hắc."



Trang Phi Phi lần này cố ý bôi mặt mình rất đen, cho nên, liền để Lạc Tĩnh Nghiên gọi cô ta là lão Hắc.



"Được, lão Hắc, chúng ta cứ gọi như vậy đi."



"UP



Sau khi Lạc Tĩnh Nghiên và Trang Phi Phi tách ra, cô liền đi tìm lão Bưu.



Hai người đã làm qua buôn bán, đối với nhau đều có chút hiểu biết, cho nên, khi gặp mặt cũng không cần quá khách sáo.



Lão Bưu đi thẳng vào vấn đề: "Em trai, lần này lại có bao nhiêu hàng.”



"So với lần trước chỉ nhiều hơn không ít."



Bởi vì lần trước lão Bưu thất bại trong việc tống tiền, buồn bã suốt cả một tháng, lần trước ông ta dự định tấn công với người trẻ tuổi này, nếu đối phương chủ động đưa tới cửa, đê béo đợi làm thịt không làm thịt thì phí công.



Thứ nhất là muốn bù đắp tổn thất và tiếc nuối trong thất bại lần trước, thứ hai, lại có thể lắp đầy nhà kho của mình. Đương nhiên, lúc này không thể giống như lần trước công khai tống tiền, ông ta muốn làm chút trò mới.



Haha, lão Bưu ông ta từ trước đến nay luôn có nhiều cách tính kế người khác.



"Em trai, qua năm mới lâu như vậy, nhà ai cũng đều thiếu thực phẩm. Cho nên, lần này cậu cho tôi ba mươi nghìn cân gạo, hai mươi nghìn cân bột mì, thêm mười nghìn cân lương thực, năm nghìn cân táo, ba nghìn cân trái cây khô, không biết cậu có thể lấy ra được không?”



Lạc Tĩnh Nghiên vừa nghe lão Bưu khẩu khí lớn như thế, liền nhận ra sự không ổn trong đó.



Tuy rằng hiện tại thiếu thực phẩm, nhưng so với khoảng thời gian năm mới việc buôn bán trên thị trường vẫn không thể sánh kịp.



Thời điểm năm mới, mọi người trên cơ bản đều dùng phương thức trữ thực phẩm mua thực phẩm mới, bởi vì trong khoảng thời gian năm mới, hợp tác xã cung ứng và chợ đen đều đóng cửa vài ngày, hơn nữa công nhân cũng không tới các nhà máy làm việc, không cần ăn căn tin trong nhà máy, đương nhiên phải ăn ở nhà, mỗi gia đình cũng sẽ tiêu hao nhiều lương thực thực phẩm hơn, bọn họ tự nhiên phải mua nhiều một chút, bằng không không bao lâu nữa, trong nhà sẽ hết thực phẩm.



Nhưng hiện tại phương thức mua thực phẩm của mọi người đều quay trở lại giống ngày thường, lão Bưu lại đưa ra yêu cầu lớn như thế, trong đó rất có thể đang cất giấu điều mờ ám.



Một là, lão Bưu thật sự cần nhiều hàng như vậy.



Hai là, lão Bưu muốn tống tiền cô.



Ha ha...



Lão Bưu quả nhiên là muốn tống tiền cô.



Nếu đối phương muốn ra tay với cô, vậy cô cũng không cần khách sáo với đối phương nữa.



"Lão Bưu, thời điểm năm mới, tôi cũng không nhàn rỗi, toàn là thu hoạch thực phẩm ở khắp nơi, hiện tại hàng hóa trong tay còn nhiều hơn lúc năm mới, những thứ ông muốn tôi có thể lấy ra."



Lão Bưu rất vui vẻ: "Vậy là tốt rồi."



Lạc Tĩnh Nghiên lại nói: "Lão Bưu, tôi có thói quen thu thập tranh chữ đồ cổ, vàng bạc châu báu, không biết nơi này lão Bưu có những vật này không?”



"Có a."



Ông ta vẫn luôn có tìm người thu thập những đồ vật kia, nhưng trước đó đều là bán cho người nước ngoài, bởi vì ở người nước ngoài mới có thể kiếm được càng nhiều tiền.



"Vậy thì tốt quá."



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Lão Bưu, tôi muốn dùng những thứ này khấu trừ một phần tiền hàng, ông thấy thế nào?"



"Không thành van đề, cậu muốn bao nhiêu? Một hộp hay hai hộp?”



Đến lúc giao dịch, nửa hộp cũng không cho cô.



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Đương nhiên là càng nhiều càng tốt."



"Vậy cho cậu bốn hộp đi, ba hộp đồ cổ ngọc khí các loại, một hộp vàng bạc châu báu, được không?”



"Rất tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận