Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 245: Nhắc Nhở Trước 1

"Các con ở Tri Thanh Điểm cũng nên cần thận với loại người này."



"Mẹ, chúng con biết rồi."



Bác Trương nghe thấy bầu không khí hài hòa vui vẻ ở bên này còn bên họ chỉ có một bà già nên càng cảm thấy cô đơn hơn nên cũng muốn đi qua góp vui.



Bà ấy đi đến trước cửa rồi gõ cửa, ba Lạc đi ra mở cửa, bà nội Trương nói: "Bác có thể vào được không?”



"Được chứ, tất nhiên được rồi. Bác à, bác mau vào đi."



Sau này chắc chắn Lạc Tĩnh Nghien va Lac Truong Thien Se thường xuyên đến đây. Sau khi ba Lạc hiểu rõ thái độ đối nhân xử thế của bà nội Trương rồi thì cũng không định giấu bà ấy nữa.



Sau khi bà nội Trương vào nhà nhìn thấy Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên thì cười nói: "Bà nghe mọi người bên này náo nhiệt quá, bà ở nhà buồn chán nên muốn sang đây góp vui."



Ba Lạc giới thiệu cho Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Irường Thiên: "Đây là bà nội Trương, bà ấy sống sát vách. Khi ba mẹ đến đây thì bà nội Trương đã giúp đỡ ba mẹ rất nhiều. Bác à, đây là Tĩnh Nghiên và Trường Thiên, là con của chúng con.”



"Chào bà nội Trương ạ.” "Chào bà nội Trương ạ.”



Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên cùng chào bà nội Trương.



"Rất tốt, các con ở đây thì cả nhà có thể đoàn tụ rồi."



Ngay lập tức Lạc Tĩnh Nghiên nhớ lại cốt truyện về bà nội Trương này trong sách gốc. Thật ra nữ chính cũng từng giao thiệp với bà ấy và đưa cho bà ấy ít lương thực, nhìn bà nội Trương có vẻ hơi chán nản, kỳ thực bà ấy cũng an giấu chuyện gia đình mà đồng thời cũng là người biết ơn nên vì để cảm ơn nữ chính đã giúp đỡ nên bà ấy cũng đã tặng cho nữ chính các báu vật bằng vàng thỏi và các vòng tay bằng ngọc...



Sau này vì nguyên nhân bệnh tật mà bà ấy không thể trụ nổi cho đến ngày được sửa lại án oan rồi quay về thành phố, sau khi bà ấy mất thì được chôn cất trên ngọn đồi ở phía sau Đại Đội Thắng Lợi.



"Làm sao mà hai đứa đến đây được? Có phải đặc biệt đến gặp ba mẹ không?”



"Không phải ạ, chúng cháu là thanh niên tri thức đến đây."



Lạc Tĩnh Nghiên nói, cô tin vào thái độ đối nhân xử thế của bà nội Trương, bà ấy sẽ không bao giờ làm những chuyện phản bội người khác: "Cũng tính là trùng hợp al khi cháu và em trai đăng ký về nông thôn là vì cảm thấy có rất nhiều người cần được người khác hỗ trợ nhưng lại không ngờ có thể cùng ba mẹ ở chung một chỗ." "Đúng là rất tốt."



"Đúng ạ.”



Mẹ Lạc mỉm cười nói, đột nhiên bà ấy nhớ đến Trang Phi Phỉ nên hỏi bà nội Trương: "Bác à, hôm nay có một nữ thanh niên trí thức tên là Trang Phỉ Phỉ chạy đến thăm chỗ chúng con, cô ta nói chúng con sống không tốt nên thấy tiếc cho chúng con cho nên muốn mang cho chúng con ít lương thực. Tuy chúng con nói không cần nhưng cô ta rất kiên trì, cô ta rất kỳ lạ, không biết cô ta có đến thăm Bác không?"



Bà nội Trương lắc đầu: "Không có, bác luôn nghỉ ngơi ở nhà mà, không có ai đến tìm cả."



Mẹ Lạc nói: "Con nghe Tĩnh Nghiên nói cô thanh niên trí thức đó không phải người tốt lành gì, e rằng ngoài mặt thì hành thiện nhưng sau lưng lại có ý đồ mờ ám gì đó, nếu không sẽ chẳng có ai gấp gáp muốn đối tốt với nhà người ta như vậy. Bác à, con chỉ muốn nhắc nhở bác nếu cô ta có đến tìm bác thì ứng phó thế nào phải tùy vào bác nhé."



Bác Trương thở dài: "Bác chỉ là một bà già, cô ta cũng không lấy được gì đâu.”



Đột nhiên bà ấy nghĩ đến bảo bối của mình, nếu như đột nhiên có người nào đó vô duyên vô cớ đối xử tốt với mình thì quả thật cần phải cẩn thận xem xét phẩm chất của người đó mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận