Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 570: Đãi Ngộ Khác Biệt 2

Những công nhân khác cũng lần lượt nói ra bực tức trong lòng: "Cùng làm việc như nhau, đều là xây nhà, chủ nhà còn đều là thanh niên trí thức. Tại sao thanh niên trí thức Trang có thể đối xử tốt với công nhân như vậy, còn thanh niên trí thức Lạc lại không thể làm được?"



"Có lẽ là thanh niên trí thức Lạc không giàu như thanh niên trí thứ Trang." Anh ta vừa nói ra lời này, ba người khác cùng nhau trừng mắt nhìn anh ta, anh ta lập tức bổ sung: "Người hướng chỗ cao, nước chảy chỗ trũng, ai không muốn nhận lương cao hơn và được đãi ngộ tốt hơn. Tôi cũng muốn uống nước đường trắng, tôi cũng muốn có thể ăn táo tùy ý. Haiz, bất kể là lý do gì, thì thanh niên trí thức Lạc vẫn không giỏi bằng thanh niên trí thức Trang."



Bọn họ lời trong lời ngoài đều cảm thấy Lạc Tĩnh Nghiêm đối xử tệ với mình. Bọn họ nằm trên mặt đất ăn vạ, không chịu tiếp tục làm việc cho Lạc Tĩnh Nghiên.



Trang Phi Phi thấy công nhân bên phía Lạc Tĩnh Nghiên lười biếng, cô ta biết là chiến thuật của mình đã có hiệu quả, cho nên không nhịn được bật cười.



Cuối cùng cũng có thể làm cho Lạc Tĩnh Nghiên chịu mệt, có thể nhìn thấy trò đùa của Lạc Tĩnh Nghiên. Có bàn tay vàng thì cuộc sống mở rộng, thật là sảng khoái.



Đợi Lạc Tĩnh Nghiên trở về nhìn thấy công nhân của mình làm việc không tốt, nhất định cô sẽ cực kỳ tức giận, cô ta chờ đợi trò hay tiếp theo.



Lạc Tĩnh Nghiên xách am nước từ khu nhà ở của thanh niên trí thức trở về, cách rất xa đã nhìn thấy công nhân bên chỗ cô đang ngừng làm việc. 6 người xụ mặt ngồi vây quanh nhau như gà mái ấp trứng.



Họ cũng giống như khi nghỉ ngơi bình thường. Ngày thường khi nghỉ ngơi bọn họ sẽ thảo luận về các vấn đề phát sinh trong quá trình xây dựng, nghỉ ngơi một lát thì lập tức bắt đầu làm việc. Nhưng lúc này tất cả họ đều lười biếng, không có chút tỉnh thần nào, giống như bùn nhão ném trên mặt đất, không có năng lượng.



Trái ngược hoàn toàn, những công nhân bên phía Trang Phi Phi đều múa may dụng cụ trong tay, làm việc rất nhiệt tình, mọi người đều tràn đầy năng lượng.



Lạc Tĩnh Nghiên lập tức nghĩ tới nguyên nhân công nhân lười biếng, ánh mắt cô không tự chủ chuyển sang chủ của một mảnh đất nền nhà khác, đó chính là Trang Phi Phi.



Lúc này Trang Phi Phi đang nâng cao cằm, nhìn cô với vẻ mặt khinh miệt trịch thượng và rất kiêu ngạo, ánh mắt đó dường như đang cười nhạo cô, coi cô như kẻ thua cuộc dưới tay mình.



Nhìn thấy Lạc Tĩnh Nghiên thất bại như vậy, không cần nói trong lòng cô ta sảng khoái và thoải mái như thế nào.



Lạc Tĩnh Nghiên chỉ liếc nhẹ nhìn cô ta một cái, dáng vẻ không quan tâm lắm. Trang Phi Phỉ nhìn thấy vậy thì không hiểu sao trong lòng cô ta lại khó chịu.



Tại sao Lạc Tinh Nghiên luôn biểu hiện dáng vẻ không để tâm chút nào như vậy, thật sự cô không để bụng, không bị cô ta làm cho tức giận sao?



Con người là như vậy, giống như lực tương tác với nhau, bạn càng muốn làm cho ai đó tức giận nhưng người ta không hề tức giận, thì ngược lại chính bạn sẽ là người tức giận.



Lúc này, Trang Phỉ Phỉ chính là như vậy, trong lòng cô ta chán nản, thầm cắn môi.



Lạc Tĩnh Nghiên, sẽ có lúc cô phải khóc.



Lạc Tĩnh Nghiên di tới trước mặt sáu công nhân, biết chắc chắn là bọn họ đã bị bên phía Trang Phỉ Phỉ ảnh hưởng, không hài lòng với cách đối xử của cô đối với bọn họ.



Như thường lệ, cô hỏi họ: "Mọi người sao vậy, sao không làm việc, đã xảy ra chuyện gì sao?”



Mấy người quay ra nhìn nhau, nhưng ai cũng ngại không dám nói, cuối cùng cả năm người khác đều nhìn về phía chú Ngô, muốn ông ta đi đầu nói ra về vấn đề này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận