Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 748: Bán Cô Ta Đi 2

Người phụ nữ nói xong những lời đó còn làu bàu bổ sung: "Cô nói Ái Quốc khó khăn lắm mới cưới được vợ, người vợ này lại không an phận, sao có thể an ổn chung sống với Ái Quốc. Hương Lan, tôi thấy bây giờ cô ta vẫn khá tốt, đôi lúc mắt nhắm mắt mở bỏ qua là được."



"Dì à, tôi biết rồi, chờ Hồng Anh về tôi sẽ nói lại cô ta những việc này."



Người phụ nữ đi rồi, phía sau lại có người nói chuyện của Lý Hồng Anh với mẹ Lưu. Bọn họ đều nói giống nhau, khiến mẹ Lưu càng thêm tin những chuyện này. Bà ta nghien răng nghiến lợi, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Lý Hồng Anh.



Nhưng bà ta cũng không định la mắng Lý Hồng Anh, vì Lý Hồng Anh vẫn còn tác dụng với bà ta.



Khi những người khác rời đi, bà ta quyết định mau chóng thực thi kế hoạch kia, nếu không Lý Hồng Anh sẽ lại gây ra chuyện khiến nhà bọn họ càng mất mặt hơn. Bà ta nói chuyện Lý Hồng Anh qua lại với người con trai khác cho Lưu Ái Quốc biết. Lưu Ái Quốc nghe xong bèn nổi trận lôi đình. Nếu không phải bây giờ chân cẳng anh ta bị thương, nhất định đã lập tức lầy chày đánh chết Lý Hồng Anh.



Mẹ Lưu thấy con nổi nóng, nhất định là rất hận Lý Hồng Anh mới nói ra kế hoạch của mình.



"Ái Quốc, mẹ cũng rất hối hận. Lúc trước là do mắt chúng ta mù, không nhìn ra được khuôn mặt thật của cô ta nên mới cưới cô ta về nhà. Bây giờ cũng đã biết cô ta là loại người gì. Con xem cô ta làm ra chuyện bại hoại như vậy, khiến mặt mũi nhà họ Lưu chúng ta mắt hết rồi."



Lưu Ái Quốc nắm chặt tay. Nếu bây giờ Lý Hồng Anh ở trước mặt anh ta, có lẽ đã đắm Lý Hồng Anh chảy máu rồi.



Mẹ Lưu lại hỏi Lưu Ái Quốc: "Ái Quốc, không phải mẹ muốn chia re các con, nhưng con nghĩ đi, người phụ nữ không biết liêm sỉ, đội nón xanh cho con như vậy, con còn muốn cô ta sao?" "Con." Dĩ nhiên là Lưu Ái Quốc không muốn, nhưng anh ta sợ sau này mình không cưới được ai.



"Ái Quốc, cả thôn đều biết cô ta đi khắp nơi câu dẫn đàn ông, đều đang chê cười chúng ta. Mẹ thấy, bản tính cô ta chính là như vậy, dù lần này chúng ta không so đo với cô ta cũng khó trách sau này cô ta không làm ra chuyện tương tự. giữ lại người phụ nữ chính là tai họa của nhà họ Lưu chúng ta."



"Mẹ, con, con không cần cô ta, con muốn ly hôn với cô ta."



Tuy trong lòng anh ta có chút luyến tiếc nhưng Lý Hồng Anh đúng là rất quá đáng.



"Ly hôn?" Mẹ Lưu không đồng ý, bà ta có tính toán riêng của mình: "Ái Quốc, lúc trước tuy chúng ta không tốn tiền cưới cô ta nhưng từ khi cô ta vào nhà luôn bắt nạt mẹ. Lần trước còn bị thương đầu nằm viện, tiêu tốn của cải nhà chúng ta. Lần này con nằm viện phải vay mượn bên ngoài, nhà chúng ta thiếu rất nhiều tiền. Mẹ nghĩ thế này, nếu không giữ được người phụ này, trực tiếp ly hôn thì quá tiện cho cô ta rồi. Cô ta tiêu của chúng ta nhiều tiền như vậy, phải đòi lại từ trên người cô ta mới được."



Lưu Ái Quốc dường như đã đoán ra gì đó: "Mẹ, mẹ nói xem nên làm thế nào?"



"Bán cô ta đi, còn có tiền cưới vợ khác cho con."



Lưu Ái Quốc chưa từng trải qua chuyện này. Anh ta biết chuyện này là phạm pháp nên sau khi nghe mẹ nói, anh ta có chút sợ hãi.



"Mẹ, bán, bán người nếu bị công an tra được thì chúng ta sẽ phải ngồi tù. Quá nguy hiểm, chúng ta thật sự làm vậy sao?”



"Ái Quốc, con đừng sợ, nghe mẹ nói. Chúng ta cẩn thận chút, lén lút bán đi thần không biết quỷ không hay. Con nghĩ đi, mấy hôm nay không phải cô ta thích lên núi sao, còn đợi trên núi cả ngày tới tối mới về. Sau khi chúng ta bán cô ta đi, nói cô ta lên núi không về, có khi là rơi xuống vách núi bị dã thú cắn chết rồi. Trong núi nguy hiểm như vậy, không có ai nghi ngờ đâu. Mẹ nói với con, vợ anh cả nhà di con ở thôn bên cạnh bị bán đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận