Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 1055: Tới Tiền Tuyến 2

Lư tư lệnh quân đoàn rất khâm phục Lạc Tĩnh Nghiên chủ động xin đi đánh giặc, ông ấy biết cô có thân thủ, mạnh mẽ hơn những người vợ quân nhân khác nhiều, có thê bảo vệ chính mình.



Ông nhìn bà nội Tiết: "Nhưng còn lão tiền bối thì?"



Bà nội Tiết trừng mắt với ông ta: "Thì sao nào? Coi thường người già à? Tôi nói cho ông biết, sức khỏe của tôi vẫn còn rất tốt. Tiểu Lư, chúng ta không đi đánh trận được, nhưng chúng ta có thể làm hậu cần, giúp đỡ các đồng chí cần giúp đỡ, như vậy cũng được mà.”



Lư tư lệnh quân đoàn trầm mặc một lúc, gật đầu đồng ý."Được, sáng ngày mai có một đoàn chiến sĩ ra tiền tuyến, hai người có thể đi cùng xe với họ.”



"Vâng, đồng chí tư lệnh."



Lạc Tĩnh Nghiên cùng bà nội Tiết lập tức trở về thu dọn đồ đạc, buổi sáng hôm sau họ cùng với đoàn hơn một trăm chiến sĩ đi xe tải ra tiền tuyến.



Sau hơn một ngày đi đường, cuối cùng tới gần đường biên giới, cũng là vùng đất của một bên trong lần tắn công này.



Lần tấn công này chủ yếu là do quân đội nước láng giềng rắp tâm gây hắn, cố ý vượt biên giới, bắn đạn tên lửa vào làng xóm thuộc nước ta, bọn họ được sự trợ giúp của nước lớn khác, có ý đồ quấy nhiễu hòa bình biên giới, từ đó xâm chiếm lãnh thổ của chúng ta, là một loại hành vi xâm lược. Thực ra cũng do các nước lớn muốn mượn nước láng giềng làm bàn đạp, mượn cơ hội tham dự vào chiến tranh thực hiện tấn công nước ta.



Bát luận thế nào, chúng ta đều phải chiến đấu chống lại, còn phải đánh cho bọn chúng phải lùi lại vài trăm cây số, triệt để dập tắt ngọn lửa của chúng, để chúng sau này không dám quay lại xâm phạm.



Lạc Tĩnh Nghiên và bà nội Tiết còn chưa tới nơi đóng quân thì đã nghe thấy tiếng pháo đạn am ầm, tới càng ngần thì đến tiếng súng no cũng nghe rõ.



Theo sau các chiến sĩ lần lượt xuống xe, Lạc Tĩnh Nghiên và bà nội Tiết cũng xuống xe rồi.



Đại đội trưởng cùng đồng hành gọi người đưa Lạc Tĩnh Nghiên và bà nội Tiết đến làm việc tại "Bếp dã chiến" của Tiểu đội cắp dưỡng.



Lúc này điều kiện rất gian khổ, hành quân đánh trận lại càng không thể được ăn ngon, có thể ăn cơm nóng hồi đã là khát vọng lớn nhất của các chiến sĩ.



Lạc Tĩnh Nghiên và bà nội Tiết vừa đến đó, thì đã nhìn thấy mấy chiến sĩ đang bận bịu nâng một chiến sĩ bị thương lên.



"Tiểu đội trưởng, tiểu đội trưởng, anh đừng xảy ra chuyện."



Hóa ra tiểu đội trưởng của Tiểu đội cấp dưỡng vừa nãy đi hái rau dại, đi quá xa lại do không quen thuộc địa hình, chẳng may dẫm vào mìn ở biên giới, người có thể được bê về đến nơi đã là may mắn rồi.



Lạc Tĩnh Nghiên tiến lên nhìn, người đã không còn hơi thở, các chiến sĩ đứng bên đều đang lau nước mắt.



Tuy tiểu đội trưởng không còn nữa nhưng vẫn phải nấu cơm, các chiến sĩ đánh giặc phía trước nếu như không được ăn cơm canh nóng hỗi thì làm sao có tinh thần để xung phong ra trận.



Họ lau nước mắt, trước tiên đặt thi thể tiểu đội trưởng sang một bên, chuẩn bị bếp làm cơm.



Chiến sĩ đưa Lạc Tĩnh Nghiên tới giới thiệu Lạc Tĩnh Nghiên và bà nội Tiết với một vài người trong Tiểu đội cấp dưỡng: "Đây là đồng chí Lạc, làm cơm rất ngon, sau này nấu cơm ở đây cùng mọi người. Còn đây là dì Hoa sau này cũng giúp đỡ mọi người làm việc.”



Mọi người vừa mất đi tiểu đội trưởng, cũng là "Đầu bếp chính" ở đây của bọn họ, đang buồn vì không đủ người nấu cơm, đột nhiên lại có một người nấu cơm giỏi tới.



Tiểu đội phó là Lão Mao nói: "Tôi là Lão Mao, là tiểu đội phó, vừa nãy tiểu đội trưởng của chúng tôi đạp phải mìn qua đời. Đồng chí Lạc, di Hoa, nếu mọi người đã đến thì chúng ta bắt đầu làm việc thôi, cần phải đảm bảo cho các chiến sĩ ở tiền phương có cơm ăn mới được." "Vâng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận