Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 183: Nói Chuyện Phiếm 1

Thâm Như Ý lắc đầu: "Em sống ở đây còn không thấy sợ thì chị có cái gì mà phải sợ chứ?”



"Đột nhiên em thấy rất tò mò về thanh niên trí thức nữ đó, chị có thể nói cho em biết cô ấy là người thế nào được không? Còn cả việc cô ay đã trải qua những chuyện gì ở đây."



Thâm Như Ý hơi sửng sốt, cũng không lập tức mở miệng.



Lạc Tĩnh Nghiên thấy cô ấy do dự mới nói: "Chị yên tâm, em sẽ không nói cho ai biết đâu."



"Thật ra thanh niên trí thức Trương là người cũng không tồi, là kiểu ôn hoà nhã nhặn, cũng chưa bao giờ xảy ra xung đột với ai trong khu thanh niên trí thức cả. Có lẽ là do dáng vẻ của cô ấy quá xinh đẹp cho nên đã bị Lại Xuân Minh để ý. Điều kiện gia đình của cô ấy cũng khá tốt, được nuông chiều từ nhỏ cho nên khi vừa tới nơi này thì không thể làm được việc đáng áng, cô ấy cũng từng bị té xiu trên mặt đất hai lần. Bởi vì chuyện này mà Lại Xuân Minh đã đích thân tới khu thanh niên trí thức quan tâm thăm hỏi, sau này cô ấy cũng chỉ phải làm một số việc nhẹ nhàng thôi. Lại sau đó cô ay cũng không còn thói quen ở cùng một chỗ với bọn chị cho nên đã bỏ tiền ra tìm người xây nên căn nhà này. Để xây nên căn nhà cũng đã tốn không ít công sức đâu, ban đầu Lại Xuân Minh nói đây là chỗ đất công cộng của khu thanh niên trí thức nên không cho xây thế nhưng không biết thế nào sau đó lại đồng ý."



Thảm Như Ý nói tiếp: "Khoảng ba bốn tháng sau thì đã xảy ra chuyện cô ấy cùng gã vô lại đó ở bên nhau, sau đó cô ấy nhảy sông."



"Chị Như Ý, chẳng lẽ chị chưa từng hoài nghi rằng cái chết của cô ấy có gì đó kỳ lạ sao? Có lẽ cô ay đã từng bị Lại Xuân Minh uy hiếp, sau đó bị sắp xếp ở cùng tên vô lại?"



Thẩm Như Ý suy nghĩ một lúc mới nói: "Tĩnh Nghiên, nếu như chị nói là không nghi ngờ thì chắc chắn là giả, trước kia chị cũng đã từng lén lút thảo luận với Tuệ Phương về chuyện này. Bọn chị đều cảm thấy chuyện này có liên quan tới Lại Xuân Minh, khả năng cũng có thanh niên trí thức khác đã từng nghĩ như vậy, thế nhưng mọi người đều không dám nói ra."



"Dù sao nếu nói ra điều này thì cũng không có ích lợi gì cho mình. Tất cả mọi người đều giữ im lặng thì có thể có được cuộc sống yên bình. Tử Nguyệt đã chết rồi, mọi người đều là thanh niên trí thức mà cô ấy cũng không phải là người rất quan trọng với bắt cứ ai ở nơi này, sẽ không có người thực sự đi điều tra nguyên nhân cái chết của cô ay đâu. Mà dù có điều tra ra được thì chắc hẳn cũng chẳng được cái gì, ngược lại còn ảnh hưởng tới cuộc sống yên bình của mình."



"Hơn nữa chuyện cô ấy rơi vào hoàn cảnh này có thể trách ai được đây? Người ở khu thanh niên trí thức đều không có trách nhiệm, là do bản thân cô ấy sai. Dù cho cô ấy có nỗi khổ riêng thì cũng do cô ấy không tranh thủ tìm kiếm cơ hội tự cứu lấy mình, hoặc là cô ấy căn bản không muốn tự cứu lấy mình. Tĩnh Nghiên, chị nói thế này chắc là em có thể hiểu chứ?"



Lạc Tĩnh Nghiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Chị Như Ý, em chỉ tùy tiện muốn tâm sự cùng chị mà thôi, dù sao chúng ta cũng là người ngoài cuộc, đương nhiên có một số việc không tiện nhúng tay vào nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới việc chúng ta nói chuyện to nhỏ."



"Đúng vậy, lúc chị nhàm chán cũng thích cùng người khác nói chuyện linh tinh, chẳng qua ngày thường những thanh niên trí thức ở lâu như như bọn chị sẽ không nói đến những việc này. Hôm nay chị chỉ nói chuyện riêng với một mình em mà thôi, nếu như ở trong ký túc xá thì chị tuyệt đối sẽ không nói đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận