Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 406: Rời Khỏi 1

Ngược lại Tiết Ngạn Thần nói với người phụ nữ: "Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại tới đây?"



Sau đó, anh giới thiệu mẹ Tiết với Lạc lĩnh Nghiên: "Tĩnh Nghiên, đây là mẹ anh. Anh không nghĩ tới mẹ lại đột nhiên tới đây."



Lạc Tĩnh Nghiên lễ phép chào hỏi mẹ Tiết: "Bác gái, chào bác."



Mẹ Tiết cười nói: "Con chính là Tĩnh Nghiên, con ở ngoài còn đẹp hơn trong ảnh đấy."



"Bác gái quá khen ạ." Cô vội vàng gọi mẹ Tiết và bà nội Tân: "Bác gái, bà nội, mọi người mau ngồi đi ạ."



Giờ phút này, trong phòng bốn người vô cùng thân thiết, chỉ có Trần Tiểu Nguyệt lạnh lùng đứng một mình, cô đơn lẻ loi, đi cũng không được, ở cũng không xong.



Mẹ Tiết không ngồi xuống, mà đi tới trước mặt Trần Tiểu Nguyệt, bà phải dọn dẹp phế phẩm này trước, mới có thể có thoải mái ở chung với con trai và con dâu.



Vì thế, bà nói: "Cô gái nhà họ Trần à, tôi biết cô tới nơi này làm cái gì. Cô muốn chia rẽ Ngạn Thần cùng Tĩnh Nghiên, đáng tiếc, mục đích của cô nhất định không đạt được. Mặc dù tôi chỉ vừa mới đến, còn không rõ ràng lắm giữa các người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi biết Ngạn Thần cùng Tĩnh Nghiên chắc chắn là vô cùng yêu nhau, cô muốn chen chân vào giữa bọn họ sợ là ngay cả một cơ hội cũng không có."



Ý trên mặt chữ, cô ngay cả kẻ thứ ba cũng không làm được.



"Cô gái nhà họ Trần, niệm tình tôi cùng ba mẹ cô quen biết nhau, tôi không muốn nói lời nói quá khó nghe, nếu cô còn muốn giữ chút thể diện của mình, thì nhanh chóng tự động rời khỏi nơi này đi."



"Bác gái Tiết, thanh niên trí thức Lạc cô ta đối với việc Ngạn Thần trở về Bắc Kinh một chút giúp đỡ cũng không có, nếu hai nhà chúng ta liên thủ, hẳn là có thể trợ giúp Ngạn Thần trở về Bắc Kinh."



"Tôi hiện tại còn không muốn trở về Bắc Kinh, về sau muốn trở về, tôi sẽ dựa vào chính năng lực của bản thân mình, không cần sự giúp đỡ của nhà cô."



Nực cười, anh muốn về cũng là về quân đội, căn bản không cần về Bắc Kinh.



Nếu không, chỉ cần là cùng Lạc Tĩnh Nghiên ở chỗ này làm ruộng, anh cũng không cần phải suy nghĩ việc trở về thành phố Bắc Kinh.



Mẹ Tiết nói: "Cô gái nhà họ Trần, cô đã nghe thấy chưa, Ngạn Thần nhà chúng tôi căn bản không cần dựa dẫm vào người khác. Cô muốn ở chỗ này vài ngày là tự do của cô, chúng tôi ai cũng không quản được, nhưng cô tốt nhất không nên tới gây sự với Tĩnh Nghiên. Tôi nói cho cô biết, không chỉ Ngạn Thần thích Tĩnh Nghiên, tôi cũng rất thích Tĩnh Nghiên, đừng nói Ngạn Thần không muốn cùng cô hẹn hò, mà ngay chính tôi cũng sẽ không đồng ý cô làm con dâu nhà chúng tôi. Cho nên, tôi khuyên cô, sớm một chút từ bỏ đi."



Dù thế nào đi chăng nữa, đối với một người luôn muốn chia rẽ tình cảm của người khác, bà tuyệt đối cũng sẽ không coi trọng người đó.



Trần Tiểu Nguyệt trong lòng cảm thấy khổ sở, nước mắt của cô ta bắt giác tràn ra.



Mẹ Tiết nói: "Cô đây là đang làm gì vậy, làm như chúng tôi đang bắt nạt cô vậy. ˆ



"Bác gái, con thật sự thích Ngạn Thần." "Đó là chuyện của cô, không nên áp đặt lên người khác, sự yêu thích của cô cũng không nên trở thành gánh nặng của người khác."



"Mẹ, con không có gánh nặng, cô ta không tạo được chút ảnh hưởng nào đối với chúng con." Tiết Ngạn Thần nói.



Có thể nói, Trần Tiểu Nguyệt là tự mình đa tình đến cực hạn.



Lời nói của những người ở đây không mang theo một chữ thô tục, nhưng từng chữ từng chữ đều rất đau lòng, giống như một chiếc dao nhỏ đâm vào trái tim Trần Tiểu Nguyệt, nỗi đau trong lòng gần như khiến Trần Tiểu Nguyệt đứng không vững.
Bạn cần đăng nhập để bình luận