Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 092: Khóc Lóc Kể Lể 3

Lưu Tuệ Phương với Thắm Như Y cùng nhau đun nước nóng, bưng vào trong ký túc xá, khóa cửa lại, đóng rèm được chắp vá bằng vải vụn lại, cởi quần áo, dùng khăn mặt lau qua thân thể.



Vẻ mặt của các cô ấy rất tự nhiên, đối mặt với thanh niên tri thức mới, hình như không có xấu hồ lắm.



Nhưng Lạc Tĩnh Nghiên lại không chịu nỗi, cô cảm thấy cô chỉ cần nhìn thêm một cái nữa chính là đang đùa giỡn lưu manh, vội vàng quay đầu lại.



Lưu Tuệ Phương nói: “Hai, không có gì phải ngại cả, chờ một thời gian nữa, mọi người cũng sẽ quen thôi, lau người giống như chúng tôi. Cô cứ coi như đang ở trong nhà tắm nữ, mọi người vào nhà tắm nữ không phải đều thế này à? Deu là nữ, có gì mà phải xấu hỗ kia chứ?"



Mặc dù Lưu Tuệ Phương nói rất có lý, nhưng Lạc Tĩnh Nghiên vẫn không chịu được việc phơi bày thân thể mình ra trước mặt người khác, nữ đồng chí cũng không được.



"Vì sao không xây nhà tắm hay gì đó chẳng hạn, Tri Thanh Điểm có nhiều người như vậy, xây một cái tuyệt đối không lãng phi."



"Không ai lấy tiền." Thẩm Như Ý nói: "Nam thanh niên tri thức đều đi tắm sông rồi. Nhóm nữ thanh niên tri thức cảm thấy chỉ cần ở trong ký túc xá lau người qua là được, nếu không thể chịu được nữa thì đi tới nhà tắm ở trong thị trấn, không tốn nhiều tiền lắm. Nhưng xây dựng nhà tắm thì phải tốn nhiều tiền hơn, vì không có tiền, do đó, mới không xây."



Người khác không bỏ tiền ra, Lạc Tĩnh Nghiên cũng sẽ không phải là người coi tiền như rác, cô còn chưa chắc chắn có thể sống ở đây bao lâu mà.



Cô nhớ đến căn nhà bị bỏ hoang trong sân, thương lượng với Giang Mãn Nguyệt: "Mãn Nguyệt, hay là chúng ta ra ngôi nhà đó tắm đi, lúc cậu tắm, mình giúp cậu canh chừng, lúc mình tắm, cậu canh giúp tôi." "Được rồi, nhưng cửa SO ở đó không an toàn, từ bên ngoài có thể nhìn vào trong được."



"Trong vali của mình có một mảnh vải, lúc cần dùng thì căng lên, không dùng nữa thì lấy xuống."



"Được rồi, vậy mình đi đun nước trước,"



"ừ "



Bọn họ di ra ngoài, Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Chuyện về căn nhà đó, cậu nghe nói rồi nhỉ."



"Nghe nói rồi, Anh Lan nói riêng cho mình biết, không có gì đáng sợ đâu, người không có chết ở trong căn nhà đó."



"Vậy đúng rồi, không có gì phải sợ cả, đừng tự mình dọa mình." "Mình đi đun nước."



"Mình đi căng vải ra."



Sau khi nước sôi, Lạc Tĩnh Nghiên nhường Giang Mãn Nguyệt vào trong tắm trước, cô đứng đợi ở bên ngoài.



Không lâu sau, Lạc Tĩnh Nghiên nhìn thấy Phương Chí Viễn thường hay di ra ngoài, nhìn sang bên này một cái.



Nhưng bên trong căn nhà không có một chút ánh đèn nào, tối om, có rèm che ở phía trước, cái gì anh ta cũng không nhìn thấy được.



Sau khi Giang Mãn Nguyệt tắm xong, đổi cho Lạc Tĩnh Nghiên vào trong tắm.



Sau khi Lạc Tĩnh Nghiên chốt cửa can thận, trực tiếp đi vào không gian, cô nhìn thấy hắc ho nằm trên cái giường lớn của cô mà ngủ, cơ thể của nó cuộn tròn lại, vùi đầu vào bộ lông.



Cô không muốn làm phiền hắc hổ, nhẹ chân nhẹ tay bước ra khỏi phòng ngủ, tiến vào phòng tắm, đổ đầy nước vào bồn tắm lớn, thoải mái nằm vào trong.



Chỉ sợ Giang Mãn Nguyệt lo lắng đợi ở bên ngoài, cô không dám ngâm quá lâu, tắm sạch sẽ rồi mới lau dọn bước ra ngoài.



Sau đó dùng tay khuấy chậu nước trong nhà lên, tạo ảo giác là đã được rửa sạch, sau khi mở cửa ra, đổ phần nước còn lại và luống rau.



Lạc Tĩnh Nghiên đi gọi Lạc Trường Thiên, bảo cậu vào tắm rửa, nếu không chỉ sợ đứa nhỏ này buổi tối không ngủ được, cô không dám cho Lạc Trường Thiên xuống sông tắm, nên nói với cậu: "Cho dù là ai gọi em đi tắm sông, cũng không được đi với họ, dưới sông quá nguy hiểm, nhớ chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận