Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 137: Chuẩn Bị Từ Bỏ 1

Bí thư chi bộ hỏi: "Vì sao Tam Nhi lại làm thế, không muốn sống nữa à? Hay không muốn nối dõi tông đường?”



Thím Hồ thở dài: "Em nghe người ở khu nhà ở của thanh niên trí thức nói là người yêu cô ấy có tật, không thể sinh dục, cô ấy nói cô ấy thích thế, lời này làm Tam Nhi muốn biến thành như vậy."



Bên cạnh truyền đến tiếng cười nhạo.



Lại Xuân Minh nói: "Em họ à, đừng nghĩ quản thế, bằng không thì sau này khó sống lắm."



Hồ Tam Cường gật đầu. Trong lòng Lại Xuân Thảo lại không vui, cô ấy hỏi thím Hồ: "Mợ à, người yêu của thanh niên tri thức Lạc là ai ạ?”



"Thanh niên trí thức của đại đội Tiền Tiến bên cạnh, tên là Tiết Ngạn Thần."



Nghe thế thì trong lòng Lại Xuân Thảo lạnh lẽo, cơ thể Tiết Ngạn Thần lại bị thế, vậy cô ấy muốn anh làm gì nữa.



Cô ấy nghe mấy bà mấy thim trong thôn nói muốn lấy chồng thì phải chọn người mạnh ở phương diện kia, nếu không sẽ không cảm nhận được niềm vui sướng khi làm con gái.



Cô ấy cho là Tiết Ngạn Thần cao lớn cường tráng, nhất định sẽ không làm cô ấy thất vọng nhưng không ngờ anh lại không được.



Chỉ đẹp trai thôi mà, ngắm lâu cũng sẽ chán, không làm cô ấy vui sướng được, không bằng tìm người khác.



Vì thế cô ấy chuẩn bị từ bỏ Tiết Ngạn Thần.



Bí thư chỉ bộ nói với thím Thẩm: "Chuyện này thì anh cũng chịu, cô về nhà khuyên Tam Cường đi, đừng để thằng bé nghĩ quản, nữ thanh niên trí thức kia không muốn, cũng chẳng thể ép buộc trói lại, nếu không thì chẳng phải sẽ thành cưỡng đoạt con gái nhà lành à2 Nếu không muốn gây phiền phức cho anh thì dẹp suy nghĩ đó đi.”



"Anh rễ, nhưng mà Tam Nhi nó." "Được rồi, đừng nói nữa, anh chỉ là bí thư chi bộ, cũng chẳng phải hoàng đế, cô cho là cái gì anh cũng giúp được à?" Chủ yếu ông ta đang kiêng ky người yêu của Lạc Tĩnh Nghiên, nếu Lạc Tĩnh Nghiên không có chỗ dựa thì họ sẽ dụ dỗ rồi đe dọa, nói không chừng đến lúc đó cô sẽ thỏa hiệp, nhưng giờ người ta có chỗ dựa nên ông ta không thể chọc vào cô: "Nếu hai người nhất định muốn ép cưới thì anh cũng kệ, đó là việc của mấy người, đừng nói có liên quan đến anh là được."



Thim Hồ lại thở dài: "Tam Cường, dượng con không có cách, chúng ta về nhà thôi."



Hồ Tam Cường do dự một chút rồi vẫn đi ra ngoài với thím Hồ. Lúc ho đi đến trong sân thì Lại Xuân Minh đuổi theo.



"Mo ơi, vừa nay mo nói nữ thanh niên tri thức kia là ai thế? Nói cho con biết để con nghĩ cách giúp em họ đi.”



Có vẻ thím Hồ thấy được hy vọng, Lại Xuân Minh làm việc ở công xã, còn có quyền hơn ba mình.



"Xuân Minh à, thanh niên tri thức kia tên là Lạc Tĩnh Nghiên, cô ấy còn có một đứa em trai cũng là thanh niên tri thức ở đây, giờ đang ở trong phòng nhỏ ở khu thanh niên tri thức.”



Trong chớp mắt, nét mặt Lại Xuân Minh hơi cứng lại, nhớ đến phòng nhỏ đó thì trong đầu anh ta xuất hiện một gương mặt khác. Chẳng lẽ người phụ nữ nào ở trong phòng đó cũng sẽ liên quan đến anh ta sao?



"Mợ cứ cùng Tam Cường về trước đi, chờ cháu có thời gian thì sẽ hỏi giúp mọi người."



"Vậy tốt quá, Xuân Minh à, nếu việc này thành công thì mợ với em họ nhất định sẽ cảm ơn cháu thật tốt."



"Mợ đừng nói thế, chúng ta là người nhà, sao lại nói hai chữ cảm ơn chứ."



Thim Hồ lại khách sáo thêm một lúc rồi dẫn Hồ Tam Cường rời khỏi.



Năm nay Lại Xuân Minh 30 tuổi, đã cưới vợ sinh con, anh ta cưới Phạm Tĩnh Lan đã 10 năm, còn có hai trai một gái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận