Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 672: VuOan Giá Họa 1

Chuong 672:Vu Oan Gia Hoa 1



Đợi vài ngày nữa sẽ tìm cơ hội bán Lý Hồng Anh đi, đổi lại tiền trả cho xong nợ, còn dư lại đủ cho nhà bọn họ cưới thêm một cô con dâu khác và sống thêm được vài năm nữa.



Bà ta không thèm vì Lý Hồng Anh mà khiến bản thân chịu thiệt đâu, muốn ăn gì thì ăn, mọi hậu quả thì để Lý Hồng Anh tự gánh lấy.



Hiện tại trong tay bà ta chỉ có mười mấy đồng, đủ chỉ tiêu sinh hoạt cơ bản, đợi bán Lý Hồng Anh rồi thì bọn họ lại có thêm tiền.



Bà ta luôn để tiền dưới đệm giường mình, dùng một chiếc khăn tay màu lam bọc lấy.



Nhưng lúc bà ta xốc đệm lên, lại không nhìn thấy chiếc khăn tay màu lam kia đâu nữa, thoáng chốc bà ta hoảng sợ vo cùng, vội vàng nhìn kỹ lại.



Lúc bà ta xốc hết chăn đệm lên bà ta còn giũ mấy cái, mãi vẫn không thể nào nhìn thấy túi vải màu lam đó, không chỉ không thấy tiền đâu, mà ngay cả cái khăn tay màu lam đó cũng chẳng thấy bóng dáng.



Bà ta vừa sợ hãi vừa giận, bực mình ngồi phịch xuống xuôi theo mép giường, đập tay lên cạnh giường, ngực bà ta phập phông dữ dội.



"Rốt cuộc là ai đã trộm tiền của tao?" Nhưng bà ta nghĩ tới nghĩ lui, có phải vì mình thoáng chủ quan quá, đổi chỗ giấu tiền rồi mà lại quên mắt không.



Thế là, bà ta lại lục tung cả căn phòng bên, nhưng đợi tới khi nóc nhà cũng bị bà ta lật ra rồi vẫn không nhìn thấy tiền và khăn tay của mình đâu, bà ta sắp điên tới nơi rồi, trong đó có tận mấy chục đồng đấy.



Nếu không phải vấn đề năm ở chỗ mình để tiền, vậy thì là bị người ta ăn cắp rồi.



Đầu tiên bà ta nghĩ là bị người trong nhà của mình trộm, vì người trong chính nhà mình dễ trộm tiền của mình nhất, nếu Lưu Ái Quốc cần dùng tới tiền thì chắc chắn sẽ nói với bà ta, lấy công khai, không cần phải lén lút, thế thì chỉ còn lại Lý Hồng Anh là người bị tình nghi lớn nhát.



Cô con dâu đó của bà ta vốn không hợp với bà ta, trước đó còn phan nàn là bà ta không cho mình ăn trứng gà, chắc chắn là đã trộm tiền của bà ta, định đi mua đồ ăn ngon.



"Cái thứ dâu con không biết xấu ho này!"



Bà ta hung hãn gắt lên, lập tức chạy tới phòng Lý Hồng Anh, lục tung hết một trận trong đó, chăn đệm trên giường đều bị bà ta xốc lên hết, giũ tung hết máy lần vẫn không thấy tiền với khăn tay màu lam của bà ta đâu.



Bà ta lại mở ngăn tủ của Lý Hồng Anh ra, bên trong ngoại trừ đồ của Lý Hồng Anh và Lưu Ái Quốc thì cũng không có tiền và khăn tay màu lam mà bà ta muốn tìm.



Sau đó, bà ta lục lọi nhiều lần ở những nơi khác trong phòng Lý Hồng Anh, thiếu điều còn moi cả hang chuột trong góc tường ra lục cho kỹ.



Hành hạ tra tắn cho một trận, bà ta không tìm được nửa xu nào của mình, lại thở dài thật mạnh may hơi.



Rốt cuộc là ai đã trộm tiền của nhà bọn họ?



Mỗi buổi tối bà ta đều ngủ trên cái giường đó, dùng cơ thể để chèn lên số tiền kia, nếu có người trộm thì không thể nào bà ta không biết. Buổi sáng lúc trong nhà không có ai, bà ta đều khóa cửa phòng lại, cho dù có người cạy khóa cũng sẽ để lại dấu vết.



Sau khi khóa bị người ta cạy rồi thì sẽ không dùng được nữa, bà ta nhanh chóng đi kiểm tra khoa cửa của mình, phát hiện 6 khóa đó vẫn còn dùng được tốt, trên đó cũng không có bất kỳ dấu vết nào là bị đụng tới.



Có thật là Lý Hồng Anh không?



Hay là buổi sáng hàng xóm ghép nhà nhân lúc bà ta không để ý nên lấy mắt?



Tạm thời bà ta vẫn chưa có được kết luận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận