Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 971: Bóp Meo Tâm Lý 1

Hơn một phút sau thì trên mặt đất chỉ còn một lớp tro tàn mỏng.



Sau đó tro tàn cũng bị ném vào trong thùng rác.



Về phần huy chương đó thì bởi vì tính đặc thù và vị trí của ông ta ở quân khu mà ngay cả rắc vứt đi cũng khó lòng tránh khỏi kiểm tra nên sư đoàn trưởng Lý chôn tắm huy chương trong chậu hoa trên bệ cửa sổ. Nhưng ông ta ngẫm nghĩ lại thấy không on rồi tận dụng trời tối mà đem chôn ở trong bồn hoa bên ngoài, tốt hơn hết là nên mang vứt ở bên ngoài để đảm bảo không để lại dấu vét.



Hôm nay là ngày thứ hai sau khi Tiết Ngạn Thần nộp những giấy khen, huy chương và thư cảm ơn đó lên, vẫn còn bốn ngày nữa mới biết được kết quả phê duyệt cuối cùng.



Tiết Ngạn Thần, Lạc Tĩnh Nghiên và bà nội Tiết kiên nhẫn chờ đợi.



Không may trong lúc huấn luyện Triệu Quân bị thương nên Tiết Ngạn Thần ở cả ngày cùng anh ấy trong bệnh viện, thế nên anh không thể ra ngoài tìm Lạc Tĩnh Nghiên và bà nội Tiết.



Bà nội Tiết sợ Lạc Tĩnh Nghiên không nhìn thấy Tiết Ngạn Thần lại còn đang nóng lòng chờ đợi kết quả nên muốn làm cho bau không khí nhẹ nhõm hơn, vì thế bà ấy dẫn Lạc Tĩnh Nghiên đi dạo khắp nơi.



"Cháu dâu à, chắc chắn cháu và Ngạn Thần có thể kết hôn mà, cháu tin bà đi và đừng lo gì cả. Bây giờ cần thư giãn thì cứ thư giãn, thư giãn xong rồi thì cháu chính thức trở thành cháu dâu của nhà họ Tiết chúng ta rồi."



Thật ra Lạc Tĩnh Nghiên vẫn còn hơi lo, cho dù có sự đảm bảo của bà nội Tiết nhưng cô cũng rất sợ mọi chuyện không suôn sẻ như vậy.



Thỉnh thoảng có thể là tâm lý đang phá rối nên cô cũng cầu nguyện cho những chuyện mình lo lắng chỉ là thừa thãi, chắc chắn cô có thể thuận lợi kết hôn với Tiết Ngạn Thần.



Ở lân cận quân khu có rất nhiều thôn xóm nhỏ.



"Bà nội, chúng ta vào thôn đi dạo nhé."



"上1



Cả hai người đều là những người luyện võ nên đi bộ nhiều cũng không thành van đề.



Những thôn xóm này có mấy dân tộc thiểu số nên bà nội Tiết và Lạc Tĩnh Nghiên muốn đi tham quan.



Khi họ đang di trên đường thì có một chiếc xe đạp chạy ngang qua họ, có một cô gái trẻ ngồi ở phía sau xe đạp. Chỉ loáng qua một cái thôi nhưng Lạc Tĩnh Nghiên cảm thấy cô gái đó có hơi quen mắt nhưng trong chốc lát thì không thể nhớ mình đã gặp cô ấy ở đâu. Chỉ liếc mắt vội nên cô chỉ mơ hồ nhìn thấy được đường nét khuôn mặt của đối phương chứ không có cơ hội nhìn rõ được ngũ quan của cô gái đó.



Cô vội hỏi bà nội Tiết: "Bà nội, vừa rồi bà có nhìn thấy cô gái ngồi trên xe đạp không?”



Bà nội Tiết ngơ ngác lắc đầu: "Vừa rồi bà đang nhìn chỗ khác nên không chú ý."



mÀ „



"Cháu sao thế?"



"Vừa rồi cháu nhìn cô gái đó trông hơi quen, hình như đã gặp cô ấy ở đâu đó rồi."



Bà nội Tiết mỉm cười: "Có nhiều người trông giống nhau lắm, cháu chưa từng đến nơi này thì làm gì có người quen ở đây được? Cháu đừng nghĩ nhiều."



Mùa xuân ấm áp hoa nở, Lạc Tĩnh Nghiên nhìn thấy hoa dại bên đường nở rộ có hoa vàng hoa đỏ, ngoài ra còn có xanh lam và tím. Cô hái vài bông hoa và cài lên tóc của bà nội Tiết.



"Bà nội, bà thật xinh đẹp."



Bà nội Tiết chạm vào bông hoa trên tóc và nói: “Ai da, bà bao nhiêu tuổi rồi chứ, còn cài hoa cái gì nữa?"



"Bà nội, hoa đâu chỉ dành cho người trẻ cài, ai quy định người già rồi thì không được cài hoa chứ, ai cài cũng đẹp cả ạ."



Cuối cùng bà nội Tiết không gỡ những bông hoa xuống mà ngược lại còn tự nói với mình: "Nếu như có máy ảnh để chụp lại thì hay quá."
Bạn cần đăng nhập để bình luận