Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 200: Lăm Le Nhìn Trộm 2

Đầu tiên là lên men đậu phụ thông thường thành đậu phụ thối, sau đó mới có thể tiến hành các phương pháp chế biến khác.



Cô lay một miếng đậu phụ chuyên dùng làm đậu phụ thối chiên, loại đậu này cứng hơn đậu phụ bình thường một chút, một miếng nặng khoảng bốn cân, cô cắt nó thành từng miếng đều nhau, sau đó đặt từng miếng song song ngay ngắn lên kệ, cuối cùng là bôi một lớp muối lên bề mặt của đậu phụ.



Khuấy tan nắm mốc vào trong nước, sau đó lại nhúng ngón tay vào nước chứa nắm mốc rồi vẫy nhẹ lên đậu phụ.



Bởi vì đồ vật ở trong không gian sẽ không bị hư hỏng, cho nên cô không thể xác định được liệu đậu phụ đặt ở bên trong không gian, dưới tình huống có nắm mốc có thể lên men thuận lợi hay không, cô sẽ đợi hai ngày để quan sát, nếu không thể lên men được thì chuyển nó ra ngoài không gian, nhiệt độ bên ngoài am thấp sẽ khiến cho quá trình lên men lâu hơn.



Sau khi nung giường đất xong, nhiệt độ ở trong phòng cao hơn bên ngoài rất nhiều, từ đó có thể tiền hành lên men đậu phụ thối.



Lạc Tĩnh Nghiên ở trong không gian trộn nửa chậu mì với bột men, chuẩn bị làm bánh bao. Sau khi Lạc Tĩnh Nghiên rời khỏi không gian, mở rèm và mở cửa xong thì phát hiện Phương Chí Viễn đang đứng cách cửa SO không xa mà nhìn về phía cô.



Trên cửa sổ của nhà cô có dán giấy trắng, tính thấu quang của giấy trắng không được tốt lắm, cho nên người ở bên ngoài có nhìn xuyên qua tờ giấy trắng thì cũng không dễ dàng nhìn thấy tình cảnh ở bên trong, nhưng vì để đề phòng trường hợp có ai đó đâm thủng lớp giấy dán cửa sổ, lăm le nhìn trộm vào bên trong, nên cô vẫn phải treo thêm một tắm rèm nữa.



Cô biết Phương Chí Viễn là người như thế nào, anh chàng này cực kỳ háo sắc, tám chín phần mười là muốn nhìn lén cô.



"Thanh niên trí thức Phương, anh đang làm gì vậy? Không phải là muốn nhìn lén đây chứ?"



“Tôi nào có? Thanh niên trí thức Lạc ngàn vạn lần không thể vu oan cho người tốt thế được." Phương Chí Viễn lập tức phản bác: "Tôi chỉ muốn xem trong phòng bếp của thanh niên trí thức Lạc có đủ củi hay không thôi, nếu không đủ, tôi có thể đi lấy thêm một ít cho cô."



Lạc Tĩnh Nghiên mỉm cười: "Ô, hóa ra thanh niên trí thức Phương có ÿý này. Thanh niên trí thức Phương, anh biết suy nghĩ cho thanh niên trí thức khác như thé, quả là một người tốt a. À, quả thực củi trong phòng tôi không đủ de đốt, nếu thanh niên trí thức Phương có cái tâm này, nếu tôi mà từ chối thì bất kính quá, cho nên đành phải nhờ thanh niên trí thức Phương giúp tôi đi lấy mấy bó củi vậy."



Phương Chí Viễn: Anh ta chỉ muốn nói mấy lời hay mà thôi.



Lạc Tĩnh Nghiên thấy anh ta không nói lời nào thì lại lên tiếng: "Chẳng lẽ những gì thanh niên trí thức Phương nói không phải là sự thật? Anh đến đây chính là vì muốn nhìn lén, còn việc giúp tôi lấy củi chỉ là một cái cớ mà anh đưa ra sau khi bị tôi phát hiện đúng không? Thanh niên trí thức Phương, anh quả là một tên háo sắc đồi trụy, tôi phải đi hỏi những nữ thanh niên trí thức khác xem, có phải là anh cũng đã từng nhìn lén bọn họ hay không?”



"Không có không có, tôi chưa từng nhìn trộm ai cả, Phương Trí Viễn tôi há có thể là hạng người như vậy?" Phương Trí Viễn đâm lao phải theo lao, nói: "Thanh niên trí thức Lạc, cô chờ một chút, tôi sẽ đi lấy củi cho cô ngay đây."



Phương Trí Viễn bát đắc dĩ phải leo lên núi, mãi cho tới khi trời đã tối hẳn thì anh ta mới vác hai bó củi xuống núi, đưa củi cho Lạc Tĩnh Nghiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận