Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 068: Thanh Niên Tri Thức Cũ 2

Chuong 68: Thanh Nien Tri Thức Cũ 2



Cô là con gái lớn trong nhà, phía sau còn có hai người em gái, một người em trai, lúc đầu lương thực ở trong nhà không đủ ăn, gia đình mới sắp xếp cho cô về quê, đại khái là mẹ cô sợ cô không đồng ý, hoặc là sợ cô tổn thương, nên mới giỗ dành cô như vậy .



Sau này, gia đình cô ay thường xuyên viết thư cho cô, hỏi cô ở chỗ này có tốt không, còn nói một số lời an ủi cô, mong cô đừng buồn.



Vào dịp tết nguyên đán, mẹ cô nói phí xe đắt quá, không để cô về nhà, nhưng sẽ gửi đến cho cô một số đồ. Cô từ đầu đến cuối vẫn chưa bao giờ oán giận mẹ cô cả.



Bây giờ muốn quay lại thành phố, không có dịp gì đặc biệt, căn bản là không về được, cô ấy cũng không muốn về nữa.



Cô thản nhiên cười: "Mẹ cũng đối xử với cô rất tốt, bà ấy muốn tôi có cơm để ăn. Tôi cảm thấy ở đây cũng tốt, ít nhất có thể kiếm sống bằng chính sức lao động của mình. Nếu ở thành phố không có công việc, thì chỉ có cách là chờ chết đói mà thôi."



Nữ thanh niên tri thức ở phía sau Tôn Điền Điền, có khuôn mặt sắc sảo, đôi mắt rất trong sáng.



Cô ấy rất nhiệt tình chào hỏi may người Lạc Tĩnh Nghiên. "Chào mọi người, tôi tên Tống Anh Lan, năm nay 20 tuổi, tôi đến chỗ này đã được hai năm rồi."



Vừa bước vào, cô đã nhìn bốn thanh niên tri thức mới, cô phát hiện trong bốn người thanh niên tri thức có ba người ăn mặc tương đối chỉnh tề, chắc điều kiện gia đình cũng không tệ.



Nhưng người mặc đẹp nhất chính là Đỗ Nghệ Nam, cô ta mặc bộ đồ lenin mới tinh, quần và giày da mới, rõ ràng là điều kiện gia đình cô ta khá tốt.



Từ giờ trở đi phải tạo mối quan hệ tốt với cô ta.



Người thanh niên tri thức cũ cuối cùng, vẻ mặt có chút lãnh đạm, thản nhiên nói: "Tôi tên Lưu Tuệ Phương, những cái khác không cần nói nữa, tôi hơi mệt, tôi đi nghỉ trước đây."



Cô cất đồ đạc vào hộp gỗ ở sát tường, cởi giày, leo lên giường nằm và không nói gì nữa.



Tôn Điềm Điềm và Thâm Như Ý vô thức liếc nhìn nhau, sau đó đồng thời nhìn về phía Lưu Tuệ Phương, không khí trong phòng như đông cứng lại trong giây lát, Thâm Như Ý là người đầu tiên phá vỡ sự trầm mặc đó.



Ký túc xá nữ chỉ còn lại năm người thanh niên tri thức cũ chúng tôi đi tới đi lui, à, còn có một người tên Ninh Bội Bội, cô ấy chắc là lên núi vẫn chưa về. Những thanh niên tri thức còn lại đều về thành phố lấy chồng rồi. Chúng tôi đã tự mình giới thiệu xong, mọi người cũng giới thiệu về bản thân một chút đi."



Dựa theo vị trí giường nằm, Lạc Tĩnh Nghiên là người đầu tiên giới thiệu, tiếp theo đó là Giang Mãn Nguyệt, Lâm San San và Đỗ Nghệ Nam.



Đỗ Nghệ Nam đột nhiên sợ hãi khi nhìn thấy khuôn mặt của bốn thanh niên tri thức cũ vừa đen vừa thô ráp.



Sau này mặt của cô cũng biến thành như vậy ư.



Qua một lúc, một cô gái với thân hình gầy gò, nhưng dáng vẻ kiên cường quay về, trên tay cô ấy cầm một chiếc túi vải căng phông.



Thẩm Như Ý hỏi cô: "Lại lên núi à." "Ừ, vận may tốt, em nhặt được một ít hạt dẻ, ngày mai em sẽ gửi chúng về nhà."



Tống Anh Lan đang định mở miệng xin cô một ít hạt dẻ, nghe đến câu sau, chỉ đành im lặng.



Thẩm Như Ý nói: "Bội Bội, đây là bốn thanh niên tri thức mới, cô làm quen với họ một chút đi."



Ninh Bội Bội trang trọng giới thiệu mình với các thanh niên tri thức mới.



"Chào tất cả mọi người, tôi tên Ninh Bội Bội, năm nay 18 tuổi, đến chỗ này một năm rồi, từ nay chúng ta chính là đồng chí của nhau, mong mọi người chiếu cố nhiều hơn."



"Đâu có? phải là chúng em nhờ chị chiếu cố thì đúng hơn." Lạc Tĩnh Nghiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận