Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 181: Nói Ra Mục bich 1

Lại Xuân Minh nói: "Thanh niên trí thức Lạc, tôi đối xử với cô tốt hơn rất nhiều so với bọn họ, chẳng lẽ cô còn không rõ tắm lòng của tôi sao? Chắc hẳn cô cũng biết nếu như cô muốn về sau cô và em trai cô có một cuộc sống càng tốt hơn ở trong thôn thì tôi hoàn toàn có thể giúp đỡ hai người. Nói ví dụ như khi làm công cô sẽ không cần phải làm việc nặng nhọc nữa mà vẫn có thể lấy được rất nhiều điểm công, về sau nếu trong thôn có danh sách trở về thành phố hoặc là đề cử Đại học Công Nông Binh thì tôi cũng sẽ ưu tiên suy xét cho cô.” "Trên đời này làm gì có bữa cơm nào là miễn phí, anh có thể cho tôi nhiều lợi ích như vậy thì chắc chắn tôi cũng sẽ phải trả giá bằng thứ tương đương, có đúng không? Nghe lời anh nói thì chắc là phục vụ anh à?"



Lại Xuân Minh không ngờ tới Lạc Tĩnh Nghiên lại có thể thốt ra được lời như vậy khỏi miệng, xem ra thanh niên trí thức Lạc chỉ có bề ngoài thanh thuần nhưng sau lưng không biết đã dơ bản tới cỡ nào.



Vừa lúc điểm này lại rất phù hợp với đam mê của anh ta.



Bộ dạng của Lạc Tĩnh Nghiên rất xinh đẹp, cho dù không sạch sẽ thì anh ta cũng bằng lòng muốn. "Thanh niên trí thức Lạc quả đúng là sống rất hiểu biết, đột nhiên tôi phát hiện ra chúng ta là người cùng có lý tưởng, thế nào, cô có đồng ý không?"



Lạc Tĩnh Nghiên lắc đầu: "Tôi có thể nỗ lực làm việc để đổi lấy điểm công mà tôi nên nhận được, tôi sẽ không làm những chuyện dơ bản. Nếu như anh có hứng thú về phương diện này thì tốt nhất anh nên đi tìm người khác đi."



Lại Xuân Minh nghe xong thì lập tức thay đổi sắc mặt: "Thanh niên trí thức Lạc, chẳng lẽ cô không nghĩ đến chuyện nếu như cô không đồng ý với tôi thì cô sẽ có kết cục gì sao? Cô và em trai cô sẽ không những không được lợi ích gì mà ngược lại còn phải sống cuộc sống khó khăn ở đây. Không được cán bộ trong thôn cho phép thì đến ngay cả tới lúc ăn tết hai người cũng không thể về nhà được. Về sau cô không thể trở về thành phố, cũng sẽ không có trong danh sách đề cử đại học Công Nông Binh, còn phải ở chỗ này làm những công việc vất vả mệt mỏi nhất, chỉ cần một câu của tôi là có thể khiến em trai của cô lập tức phải thôi học. Dù cho bạn trai của cô có một người cậu là quản đốc nhà máy đi chăng nữa thì ông ta cũng chỉ có thể quản được chuyện ở nhà máy mà thôi, không thể quản được những chuyện khác đâu. Nếu như ông ta dám quản thì tôi cũng có người ở trong huyện, tôi có thể lợi dụng chuyện này để tố cáo ông ta khiến ông ta phải từ chức, tới cuối cùng cũng không thể làm quản đốc nhà máy được nữa. Có rất nhiều người mơ ước đến vị trí này của ông ta, bọn họ đều chờ mong ông ta sẽ từ chức để họ có thể lên thay thế ông ta đấy."



Lạc Tĩnh Nghiên thầm mắng anh ta một tiếng hèn hạ, đê tiện, vô liêm sỉ nhưng lúc sau cô lại giả bộ làm ra vẻ sợ hãi.



"Anh nói như vậy khiến tôi thật sự rất sợ, xem ra nếu như tôi và em trai muốn sinh sống bình yên ở chỗ này thì tôi nhất định phải phục vụ anh mới được.”



Lại Xuân Minh cho rằng mục đích của mình đã sắp đạt được, anh ta lại mỉm cười nói: "Cho nên thanh niên trí thức Lạc, cô phải nên biết thức thời một chút. Đương nhiên thứ được lợi nhất khi tôi làm vậy với cô chính là để cho cô có thể hưởng thụ được sự sung sướng của một người phụ nữ. Thanh niên trí thức Lạc, cô không lỗ đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận